
hỉ cần vài giò không thấy mặt chị là sẽ quấy khóc.”
“Làm mẹ rồi quả nhiên thay đổi.”
Chương Tâm Dật cười mà không nói, cô nhìn phòng làm việc của Mạc Tu Lăng, sau đó đi vào: “Mạc tổng, anh em chuẩn bị đi đánh bóng rổ, anh muốn đi cùng không?”
Kỳ thực, làm thư ký, giác quan thứ sáu của cô luôn phải rất chuẩn, cô biết vợ chồng Mạc Tu Lăng có chuyện cho nên Mạc Tu Lăng mới tâm tình không tốt. Lúc này bảo anh tham gia hoạt động của nhân viên kỳ thực không tồi, tuy rằng trước đây anh cũng không tham gia.
“Không được.” Mạc Tu Lăng lắc đầu: “Tôi mà đi sẽ phá hủy nhã hứng của bọn họ.”
“Sao có thể?” Chương Tâm Dật cười: “Vu tổng mới đến nói cho em biết, bọn họ vừa lúc cần người là trọng tài, chỉ có Mạc tổng mới đảm nhận được. Hơn nữa, anh làm trọng tài nhất định mọi người sẽ phục.”
Mạc Tu Lăng hiểu ý của Chương Tâm Dật, dù sao anh cũng không còn việc gì cho nên đồng ý.
Vì vậy một đám người đi tới câu lạc bộ.
Nhân viên nữ phụ trách đưa nước, còn Mạc Tu Lăng đúng làm đảm nhận trọng tài.
Vu Phong nhìn Mạc Tu Lăng: “Kỳ quái, anh ta không phải luôn không tham gia sao?”
Diệp Tư Đình có chút kỳ quái hỏi: “Vì sao?”
Vu Phong lắc đầu: “Năm đó thành lập hai đội bóng này chính Mạc tổng nói anh ta sẽ không đánh bóng rổ.”
Diệp Tư Đình cả kinh, nhưng cũng không có mở miệng, suốt trận đấu đều nhìn Mạc Tu Lăng.
Mạc Tu Lăng không hứng thú, tới đây cũng là vì muốn đốt thời gian. Diệp Tư Đình nhìn ra tâm tư của anh, lúc nghĩ giữa trận liền đi đến: “Mạc tổng, có thể đáp ứng em một chuyện được hay không?”
“Hử?”
Bọn họ rời khỏi đây, giống như hai đứa trẻ vụng trộm trốn đi.
Tâm tình anh khá hơn: “Nói đi! Muốn tôi đồng ý cái gì?”
“Chỉ cần em nói anh sẽ đáp ứng?”
“Để tôi suy nghĩ đã!” Mạc Tu Lăng cố ý tỏ ra suy nghĩ sâu xa.
Diệp Tư Đình không để cho anh cơ hội: “Ngày hôm nay em là thọ tinh, em lớn nhất.”
Mạc Tu Lăng cười: “Tốt lắm, tôi liều mình làm quân tử.”
Diệp Tư Đình rất thích cảm giác này: “Mạc tổng có thể đi xem phim cùng em không?”
“Thọ tinh lớn nhất.”
Bọn họ cùng nhau đi vào rạp chiếu phim, Diệp Tư Đình cầm trong tay bỏng ngô, sắc mặt của cô ta ửng hồng, Mạc Tu Lăng vẫn nhìn lên màn hình lớn.
Bọn họ chọn xem một bộ phim về thời thanh xuân. Không nổi tiếng lắm nhưng mà hai chữ “thanh xuân” đã đả động đến bọn họ, cho nên không hẹn mà cũng chọn.
Ca khúc dạo đầu rất êm tai, giai điệu nhẹ nhàng, khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa về ca từ.
Chuyện xảy ra trong một thành phố giữa hai người bình thương. Đây là một mối tình thời thanh xuân. Khi nữ chính mười tuổi, nam chính cùng gia đình chuyển tới cạnh nhà nữ chính, từ đó hai người quen biết.
Mạc Tu Lăng chăm chú nhìn màn hình.
Bộ phim chợt xuất hiện một cảnh. Lúc đó nam chính không thích nữ chính mà lại có tình cảm bạn học cùng lớp. Lúc nam chính đứng ở cầu thang đợi cô bạn kia thì cả nữ chính và nữ phụ đều đi xuống.
Lúc nữ chính vừa thấy nam chính, cô không chút do dự mà quyết định. Cô cố ý từ trên cầu thang ngã xuống, vì nam chính có quen nữ chính cho nên anh ta đưa cô đến bệnh viện. Cô gái trên lưng chàng trai khẽ mỉm cười, đầu ngón tay viết lên lưng anh ta một chữ.
Mạc Tu Lăng đột nhiên toàn thân trở nên cứng ngắc, anh nhìn tên bộ phim: “Không kịp hứa hẹn”, nhưng còn có một tên khác là “Người trong lòng”. Mà lúc ấy, nữ chính viết lên lưng chàng trai chính là một chữ “Anh”.
Mọi chuyện tiếp tục phát sinh. Năm đó nam chính không hiểu được ý nghĩa của chữ này, chỉ là anh không thể hẹn hò với bạn nữ kia được nữa. Nữ chính vì bị thương đã xuất hiện một vết sẹo, cô thực không vui,
Chàng trai tốt bụng, ở bên cạnh cô gái.
Cô hỏi anh, nếu như chân cô vẫn khó coi như vậy thì biết làm sao.
Anh liền cho cô một lời hứa hẹn sẽ lấy cô.
Nhưng nhiều năm sau đó, bên người anh đã có một giai nhân. Anh sống một cuộc sống hoàn hảo còn cô vẫn sống trong quá khứ. Một đám cưới thương nghiệp đã khiến họ được ở bên nhau, nhưng anh không yêu cô, mà chỉ một mực lên kế hoạch đào khoét gia sản nhà cô, giúp người yêu mình lấy lại được gia nghiệp. Anh và cô gái kia vẫn ở cùng nhau bí mật, chờ khi gia đình nữ chính điêu đứng, anh liền ly hôn.
Rốt cục, nam chính đã từng bước một lừa nữ chính, khiến cha cô làm ăn thất bại, cuộc sống của cô như rơi từ tầng mây xuống.
Cuối cùng, anh ngả bài: “Chúng ta ly hôn đi!”
Cô không đau lòng, chỉ nhìn anh nói: “Đây là mục đích cuối cùng của anh, do anh từng bước một lên kế hoạch và thực hiện. Anh muốn mang lại hạnh phúc cho người con gái kia.”
Ánh mắt cô trống rỗng, cô nhìn đơn ly hôn, mỉm cười.
Nam chính bắt đầu bất an, trong suốt thời gian qua, anh đã từng dao độ