
hỏi: “Sao vậy?
Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mẹ nín khóc đã.”
Bà
Viên bỗng ôm chầm lấy con gái, khóc lóc van xin: “Viên Hỷ, con cứu lấy chị con
đi, cứu lấy chị con đi.” Bà Viên khóc nức nở, Viên Hỷ lại
đờ cả người, ngơ ngẩn hỏi: “Chị con? Chị ở đâu ra?”
Một lúc sau bà Viên mới ngừng
khóc, nhìn Viên Hỷ vẻ hổ thẹn lẫn bất an, mấp máy môi mãi vẫn không nói được.
Viên Hỷ hơi cuống lên, cứ hỏi mẹ rốt cuộc là có chuyện gì, cô có chị từ lúc
nào. Bà Viên thấy trốn không xong nên đành nói: “Con có biết tại sao mẹ lại lấy
bố con không?”
Viên Hỷ lắc đầu, câu hỏi này cô đã từng nghi ngờ từ lâu. Bố cô là trẻ mồ côi từ
nhỏ, đến năm ba mươi tuổi mà vẫn chưa lấy được vợ. Cô cũng không hiểu năm ấy mẹ
cô xinh đẹp trẻ trung tại sao lại chịu lấy bố cô, mà lại phải chịu xa quê hương
đến thế. Nếu nói là vì tiền thì không phải, vì bố cô rất nghèo, nếu không cũng
sẽ chẳng đến nỗi không cưới được vợ. Nhưng nếu bảo là vì tình yêu thì cô lại
thấy là không thể.
Bà Viên nhắm nghiền mắt, cay đắng
cười: “Thực ra lúc ấy mẹ không muốn, mẹ nhỏ hơn bố con đến mười bốn tuổi.”
“Mười bốn tuổi? Không phải mười
một sao?” Viên Hỷ kinh ngạc.
“Mười bốn tuổi, họ khai tăng thêm
cho mẹ lên ba tuổi, năm ấy mẹ mới hai mươi, bố con đã ba mươi tư rồi. Cha mẹ
của mẹ đã ép gả mẹ đi, vì mẹ đã làm mất mặt họ ở quê nhà…”
Vẻ mặt bà Viên toát lên vẻ đau
khổ, đó là những ký ức bà không muốn nhớ lại, cũng là ký ức mà mãi mãi không
bao giờ bà quên được, chỉ có thể chôn vùi vào tận nơi sâu thẳm nhất, che giấu
tất cả mọi người. Câu chuyện rất tầm thường, giống như trong phim truyền hình,
thiếu nữ tươi trẻ xinh đẹp đã yêu một người đàn ông có gia đình. Anh là thanh
niên trí thức về quê hương, về sau ở lại thị trấn của họ để dạy học, trong mắt
cô bé, anh đẹp trai phóng khoáng lại giàu hiểu biết, trái tim thiếu nữ đã lún
sâu vào tình yêu như thế đấy. Đó là một tình yêu quên đi cả luân thường đạo lý.
Về sau cô bé mang thai, khi bụng đã to không thể giấu nữa, tình yêu đã bị phơi
bày. Bố cô giận đến nỗi vác gậy định đánh cô, nhưng mẹ cô đã khóc ngăn ông lại.
Chuyện xấu không giấu được lâu, mà việc như thế lại càng gây tiếng vang hơn
trong trấn. Vì cô mà cả gia đình đều bị mọi người xoi mói châm biếm. Người vợ
của anh biết được chuyện đó rồi căm phẫn nhảy sông tự vẫn, anh nhảy xuống cứu,
và rồi hai vợ chồng không lên được nữa. Trong một đêm mà gia đình tan nát, chỉ
còn lại đứa con khờ khạo bốn tuổi. Còn cô sinh ra một đứa bé gái, vừa ra đời đã
bị cha mẹ đem cho người khác. Cô nằm trên giường chỉ rơi nước mắt, không bảo vệ
nổi con mình. Về sau, cô nhìn thấy đứa con khờ khạo mà anh để lại ở trên thị
trấn, nó đang lăn lộn trong đám rác, người ngợm bẩn như hủi. Cô đã ôm thằng bé
ấy khóc to, vì cô có lỗi với nó, vì cô đã hại nó mất cha mất mẹ. Cô khóc xong
bèn ôm đứa trẻ về nhà, sau đó bình thản nói với cha mẹ hãy đem gả cô đi, chỉ
cần cho cô mang theo đứa trẻ này, cô sẽ lấy bất kỳ ai, đến đâu cũng được. Một
tháng sau, cô ôm theo đứa trẻ ấy gả đến nhà họ Viên xa xôi, về sau nữa, để
không cho ai biết lai lịch đứa trẻ này, cô lại ép ông chồng thực thà mộc mạc
chuyển nhà, thế là Viên gia sau này lại có thêm Viên Hỷ…
Viên Hỷ nghe đến đờ người, thẫn
thờ nhìn mẹ mình, một lúc lâu sau mới hỏi nổi: “Đứa trẻ ấy là anh trai, đúng
không?”
Bà Viên gật đầu, nước mắt đầm
đìa.
Viên Hỷ chỉ thấy cơ thể cô rã
rời, như thể sức để ngồi cũng không còn nữa, cô lờ đờ hỏi: “Nói vậy thì con và
anh trai vốn không có quan hệ huyết thống, đúng không? Anh trai vốn dĩ không
phải con của bố, phải không?”
Bà Viên bịt miệng khóc nấc lên,
nhưng Viên Hỷ lại nở nụ cười thê lương, cô nhìn bà chằm chằm: “Mẹ thật vĩ đại,
tình yêu của các người thật cảm động, nhưng con và bố thì sao? Cả đời bố đã vì
điều gì? Còn con là gì? Chẳng trách mẹ yêu anh trai như vậy, thảo nào…”
“Viên Hỷ, do mẹ có lỗi với nó…”
“Là bà! Bà có lỗi với anh ấy!”
Viên Hỷ bỗng hét lên, “Không phải chúng tôi, không phải bố tôi, không phải tôi!
Vì lỗi của bà mà bố tôi sáu mươi tuổi vẫn phải khuân vác đồ đạc cho người khác,
cuối cùng cũng đi đứt cả mạng sống. Vì lỗi của bà mà tôi đã bỏ cơ hội ra nước
ngoài, bỏ người tôi yêu, bỏ hôn nhân của mình. Tại sao lại là chúng tôi???”
Bà Viên sợ hãi nhìn Viên Hỷ, bà
đang giật mình khiếp sợ vì cơn điên loạn của Viên Hỷ, vội vã bước tới định đỡ
lấy cô. Viên Hỷ giật tay bà ra, vẻ mặt chán ghét, xúc động hét lớn: “Bà biết rõ
mẹ Hà Thích chê tôi có một thằng anh trai bị thiểu năng trí tuệ, bà biết rõ họ
sợ tôi sinh ra một đứa trẻ giống thế nên mới không cần tôi. Nhưng bà lại không
nói gì, bà sợ tôi biết sự thật rồi sẽ mặc kệ anh trai, nên bà mới không nói,
thà thấy tôi đau khổ, bà cũng không nói, phải không?” Giọng cô đã run lẩy bẩy,
phẫn nộ chỉ vào mẹ mình, cô hét lên: “Bà ác thật, ác thật, bà khiến bố tôi làm
trâu làm ngựa cả đời cho các người, bà còn bắt tôi làm tiếp. Bà thật bỉ ổi,
thật đê tiện!”
“Không, không.” Bà Viên lắp bắp,
yếu ớt giải thích: “Mẹ không…”
Viên Hỷ cứng đờ người, rồi bỗng
cười như điên: “Phải rồi, bà không bỉ ổ