Polaroid
Ai Là Ai Của Ai

Ai Là Ai Của Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323154

Bình chọn: 8.00/10/315 lượt.

.” Viên Hỷ nói, “Tôi đến đây để nói hết những lời trong lòng mình ra, Ella

nói đúng, tôi có giả tạo, nhưng ít nhất tôi không đến nỗi trơ trẽn. Tôi không

làm người thứ ba để nảy sinh tình yêu chó chết với người đàn ông đã có vợ, sau

đó lại trơ trẽn sinh ra đứa con riêng. Tôi không vì muốn đền bù tội ác của mình

mà bắt người vô tội chịu dằn vặt hành hạ. Tôi không vì tranh đoạt đàn ông với

người khác mà làm một bản báo cáo giả để hãm hại cả đời người ấy. Tôi không vì

đứa con của mình mà bắt một thai phụ mang thai bốn tháng phải bỏ đứa con đi để

hiến thận cho “người chị” vớ vẩn. Phải, tôi giả tạo, nhưng sự giả tạo của tôi

so với sự trơ trẽn và ích kỷ của các người thì có là gì? Hả?”

Bà Viên sắc mặt đỏ lên rồi tái

nhợt, cuối cùng bắt đầu run lẩy bẩy, cố vịn vào thành giường mới không ngã

xuống. Ella tức điên lên, hét: “Viên Hỷ! Đó là mẹ cô! Cô dám…”

“Không! Bà ta không phải mẹ tôi.”

Viên Hỷ lạnh lẽo, “Bà ta là mẹ cô, là mẹ của Viên Thanh Trác, nhưng chỉ duy

nhất không là mẹ tôi. Với bà ta, tôi cũng không phải là con gái bà, tôi chỉ là

một công cụ để lợi dụng, là công cụ giống với ông bố đáng thương của tôi, bị bà

ta dùng để bù đắp tội nợ bà ta gánh phải.”

Bà Viên dựa vào giường, chậm rãi

ngồi xuống ghế, run rẩy nói: “Viên Hỷ, con không thể thế được!”

“Tôi không thể?” Viên Hỷ cười to,

một lúc sau mới ngưng lại, phẫn nộ nhìn bà, “Không thể? Khi bà yêu một người

đàn ông đã có vợ, sao bà chưa từng nghĩ bà không thể? Khi bà vì anh trai mà

phớt lờ tôi, sao bà chưa từng nghĩ là bà không thể? Khi bà lấy cái chết ra uy

hiếp tôi, sao bà chưa từng nghĩ là bà không thể? Bà mở to mắt nhìn tôi vì ông

anh trai khờ khạo mà bị Hà gia xua đuổi, bà có không thể không? Khi bố tôi làm

việc đến chết vì một thằng con không liên quan đến mình, sao bà chưa bao giờ

nói bà không thể? Khi bà nhìn thấy vợ chồng tôi lo lắng đau khổ sợ thai nhi có

vấn đề, sao bà chưa từng nghĩ là bà không thể? Hả? Bây giờ tôi không thể à? Sao

tôi lại không thể được?”

Tâm trạng Viên Hỷ có phần mất

kiềm chế, đến phút cuối đã không còn nén nổi những giọt nước mắt. Hà Thích đau

đến nỗi không hít thở được, định bước lên an ủi nhưng lại thấy Bộ Hoài Vũ kéo

cô vào lòng dịu dàng dỗ dành, thế là rụt chân lại như một cái máy, chỉ nhắm

nghiền mắt rồi quay đầu đi nơi khác.

Bà Viên gục vào thành giường khóc

thất thanh, vừa khóc vừa nói: “Viên Hỷ, là mẹ có lỗi với con, đều tại mẹ, con

hận mẹ ghét mẹ cũng được, nhưng chị con vô tội, con đừng oán giận nó.”

Viên Hỷ vùi mặt vào lòng Bộ Hoài

Vũ rồi ngẩng lên nhìn mẹ mình: “Cô ta vô tội? Tại sao lại vô tội? Cô ta là kết

tinh tình yêu vô sỉ của các người, cô ta mới là người đáng phải gánh chịu về

tội ác của bà nhất. Tại sao tôi không thể oán giận cô ta? Tại sao tôi phải cứu

cô ta?”

Mọi người đều im bặt, chỉ có

tiếng khóc nức nở của bà Viên.

Viên Hỷ lạnh nhạt nhìn lướt một

vòng, ánh mắt cuối cùng dừng ở Hà Thích, cô nhìn anh, vẻ lạnh lẽo trong mắt

giảm xuống, cô nói, “Lý do hôm ấy anh nói với tôi, tôi đã suy nghĩ rất kỹ, vẫn

không được, vì anh vẫn quên một điểm quan trọng nhất, đó chính là anh cũng

không yêu tôi.”

Phải, anh không yêu cô, nếu yêu

thì đã không vì ấm ức mà kết hôn với Ella; nếu yêu cô thì đã chẳng bỏ mặc cô

một mình ở đây đau khổ mà không hỏi han chia sẻ; nếu yêu cô thì sẽ chẳng đề ra

yêu cầu ấy với cô.

Hà Thích cứng đờ người, nhìn cô

chằm chằm.

Viên Hỷ cười cười, ngước lên nói

với Bộ Hoài Vũ: “Xong rồi, em đã nói hết, chúng ta về, anh nhé?”

Bộ Hoài Vũ lặng lẽ gật đầu, hạ

giọng hỏi: “Có cần anh bế em không?”

Viên Hỷ cười, lắc đầu, “Em tự đi

được.” Nói xong bèn theo Bộ Hoài Vũ ra khỏi phòng bệnh. Cô cảm nhận được ánh

mắt những người sau lưng đều nhìn theo bóng cô, nên bước từng bước rất vững

vàng, giống như đối với con đường tương lai của cô, mỗi một bước đều kiên định

tiến lên phía trước.

Ra khỏi phòng, đến hành lang bên

ngoài, cuối cùng khi mọi ánh mắt đã biến mất, Viên Hỷ mới cảm thấy cô bải hoải

toàn thân, không đợi cô nói, Bộ Hoài Vũ đã bế bổng cô lên.

“Đã kết thúc rồi, phải không?”

Anh cúi xuống khẽ hỏi cô.

Viên Hỷ gật đầu, “Vâng, kết thúc

rồi.”

Bộ Hoài Vũ cười nhẹ, “Vậy sau này

phải ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi sinh con cho anh, ông bà nội đã nghĩ ra tên

cho nó rồi.”

Viên Hỷ cũng cười theo anh, đưa

tay ve vuốt hàng lông mày cương nghị và đường nét góc cạnh trên gương mặt anh,

“Vâng, chúng ta về nhà sinh con. Bác sĩ nói bây giờ có thể biết giới tính nó

rồi, chúng ta có cần xem không? Em thấy hơi lo lắng, bố mẹ anh liệu có khi

nào…”

Bộ Hoài Vũ nghiêm túc gật đầu,

“Ừ, tư tưởng người già đều hơi cổ hủ.”

Viên Hỷ không kìm được nỗi lo,

hỏi: “Cũng trọng nam khinh nữ?”

“Ừ.” Bộ Hoài Vũ gật đầu, nói ngắn

gọn: “Có điều từ khi chị dâu anh sinh đứa con trai thứ hai, mẹ anh đã lén nói

với anh không chỉ một lần, bảo chỉ ao ước nhét thằng cháu vào lại bụng mẹ nó để

đổi thành cháu gái thôi, con trai quá nghịch ngợm, hai thằng nhóc đã khiến hai

ông bà già muốn chết rồi. Mẹ anh đã bảo trước, nếu chúng ta sinh con gái thì

đưa về quê cho ông bà c