
hai món cuối cùng, lửa cháy bập bùng, rọi vào
mặt cô ửng đỏ.
Trương Hằng đã quên mất cần dạy
dỗ Viên Hỷ điều gì, cứ bám theo sau Viên Hỷ tò mò nhìn ngắm, nhân lúc cô không
để ý còn bốc trộm thức ăn trên đĩa bỏ vào mồm, sau đó còn làm bộ nghiêm chỉnh
“ừ” với “à” đáp lại Viên Hỷ.
Gian nhà bếp nhỏ hẹp bỗng có thêm
hai chàng trai cao to, thoắt chốc trở nên chật chội hẳn, máy hút khói vang lên
“ù ù”, Viên Hỷ một mặt bận rộn xào thức ăn, một mặt gọi to: “Hai anh mau ra
ngoài đi, đừng theo làm em bận thêm!”
Trương Hằng cười hi hi phụ họa,
muốn kéo Bộ Hoài Vũ ra ngoài, lại nhìn thấy anh đang ngẩn ra nhìn dáng lưng của
Viên Hỷ thì cười, lấy cùi chỏ huých huých Bộ Hoài Vũ, nhỏ giọng hỏi: “Cậu đang
nhìn gì đấy?”
Bộ Hoài Vũ cười nhẹ, chỉ vào búi
tóc trên đầu Viên Hỷ, nghiêng đầu sang hỏi khẽ: “Cậu xem cô ấy sao lại búi được
nhỉ? Sao tớ chẳng nhìn thấy kẹp tóc đâu cả?”
Nghe Bộ Hoài Vũ nói thế, Trương
Hằng cũng bắt đầu tò mò, búi tóc của Viên Hỷ chỉ dùng một chiếc trâm hình dạng
như một cây đũa búi lại, rất gọn và chắc, quả nhiên không thấy chiếc kẹp nào.
“Bên trong chắc chắn có kẹp nhỏ,
không tin cậu rút cây trâm ra xem thử là biết ngay!” Trương Hằng nêu ý kiến.
Bộ Hoài Vũ trước giờ tính cách
vốn lạnh lùng tự chủ, tự nhiên lại như bị trúng tà, vươn tay ra rút cây “trâm”
trên đầu Viên Hỷ xuống.
Viên Hỷ vẫn chưa rõ có chuyện gì
xảy ra thì đã thấy tóc mình thoáng chốc rơi xuống, sau đó nghe thấy tiếng kêu
kinh ngạc của Trương Hằng: “Trời! Đúng là không dùng kẹp tóc!”
Cô quay lại, nhìn thấy Bộ Hoài Vũ đang nắm cây đũa của cô trong tay ngẩn ra,
còn Trương Hằng lại nhìn cô rồi dí sát lại gần ngắm cây đũa trong tay Bộ Hoài
Vũ, sau đó lại nghe thấy giọng nói vẻ không-thể-tin-được của anh chàng: “Viên
Hỷ! Em đúng là cô nàng bừa bãi! Lại còn dùng cả đũa để làm trâm cài tóc! Em cẩu
thả quá! Đũa nhà các em dùng được thế này à!”
Bộ Hoài Vũ hơi ngượng ngùng, đưa trả “cây trâm” lại cho Viên Hỷ, “Xin lỗi, tôi
cũng chỉ tò mò thôi.”
Viên Hỷ cười, bắt đầu búi tóc
lại, “Không sao, như thế này thì tiện làm việc hơn.” Quay sang lại nhìn Trương
Hằng, “Anh có thể đừng ngây thơ thế không, không thấy cây đũa này và đũa nhà
dùng màu sắc khác nhau à?”
Bì Hối cũng nghe thấy tiếng hét
của Trương Hằng thì thò đầu vào, cười đáp: “Viên Hỷ nhà chúng em sống rất tằn
tiện, trâm thì đắt lắm, đâu giống với đũa, một đồng mua được cả nắm, phải không
hả Hỷ?”
Món ăn
được bưng ra ngoài, còn có cả canh mà Viên Hỷ hầm từ trước, Trương Hằng ngửi
thấy mùi canh thơm thì chực chảy nước miếng, mắt hau háu đưa bát lại gần đợi,
“Thực ra ấy, Viên Hỷ, em nói xem em còn có gì phải xấu hổ nào, bữa cơm này còn
ngon hơn ở ngoài biết là bao, nhà hàng nào có ngon đi chăng nữa cũng không bằng
tài nghệ của em, làm anh rung động quá, thấy em thế này cũng không giống như
đang có ai đó, hay là anh theo đuổi em là xong, em thấy sao?” Món ăn được bưng ra ngoài, còn có
cả canh mà Viên Hỷ hầm từ trước, Trương Hằng ngửi thấy mùi canh thơm thì chực
chảy nước miếng, mắt hau háu đưa bát lại gần đợi, “Thực ra ấy, Viên Hỷ, em nói
xem em còn có gì phải xấu hổ nào, bữa cơm này còn ngon hơn ở ngoài biết là bao,
nhà hàng nào có ngon đi chăng nữa cũng không bằng tài nghệ của em, làm anh rung
động quá, thấy em thế này cũng không giống như đang có ai đó, hay là anh theo
đuổi em là xong, em thấy thế nào?”
Viên Hỷ cười, “Thôi thôi, anh tha
cho em đi!” Vừa nói vừa cầm lấy bát múc canh cho họ, Bì Hối cũng rất vui, đón
lấy chiếc bát nhỏ của mình, thử một miếng rồi thở ra đầy hài lòng: “Đúng là
mình cũng được hưởng lợi! Canh sơn dược quế táo, bồi bổ dạ dày!”
“Bồi bổ dạ dày?” Trương Hằng hỏi.
Viên Hỷ đưa cho Bộ Hoài Vũ một
bát trước, cười nói: “Ừ, lần trước chẳng phải anh ấy nói dạ dày không được khỏe
đó sao, uống cái này nhiều vào sẽ bồi bổ dạ dày.”
Bộ Hoài Vũ trong lòng thoáng cảm
động, chuyện phiếm giữa họ với nhau, thế mà cô vẫn nhớ rõ, anh cười dịu dàng,
đón lấy, nói tiếng “cảm ơn.”
Trương Hằng bắt đầu cười cợt, “Ấy
ấy! Viên Hỷ, làm bạn không thể nhất bên trọng nhất bên khinh được! Em như thế
sẽ làm tổn thương anh biết bao! Sao em không biết bồi bổ cho anh hả? Anh kiếm
được tiền cũng không ít hơn tên này đâu!”
“Bồi bổ cho anh? Hê hê, bổ cái
gì?” Miệng Viên Hỷ cũng độc chả kém, “Lần sau bồi bổ cho anh là được, em thấy
anh cũng cần bổ thận!”
Trương Hằng trừng mắt với vẻ tức
giận, Bì Hối ngồi bên kia cười khà khà, cũng không nói gì, chỉ cúi đầu húp
canh, bát canh nhỏ quá, thổi cho nguội rồi vài húp đã hết sạch. Cứ để bọn họ
đấu khẩu đi, cô nghĩ, đấu mãi đấu mãi, rồi canh thuộc về cô cả! Lúc cô lén lút
múc đến bát canh thứ ba, vừa cầm lấy muỗng canh thì nghe thấy giọng nói thờ ơ
của Bộ Hoài Vũ cắt ngang cuộc chiến mồm mép giữa Trương Hằng và Viên Hỷ: “Hai
người đừng cãi nhau nữa, còn đấu khẩu thêm thì canh đã chui vào bụng Bì Hối hết
bây giờ!”
Mọi người đều nhìn Bì Hối, cô
nàng cười khan hề hề, tay cầm bát canh vẫn vững vàng, tay cầm muỗng canh vẫn
chuẩn xác, miệng vừa cười, tay vừa nhanh nhẹn múc thêm một bát.
Những ngư