
ên cài nút áo lại cho anh, cười dịu dàng: “Trời lạnh, phải nhớ cài
nút áo vào chứ!”
Viên Thanh Trác cười gật đầu, kiêu hãnh quay vài vòng
trước mặt Viên Hỷ, “Tiểu Hỷ, em thấy có đẹp không? Áo là do em mua, quần cũng
do mẹ mới mua cho, còn có giày nữa! Có đẹp không? Mẹ nói rồi, để anh ở đây ăn
tết với em, đây là quần áo mới anh mặc để mừng năm mới đó!”
Viên Hỷ cười rồi gật đầu, Viên Thanh Trác vừa cười hí
hửng vừa chồm lại gần, lấy ví tiền trong túi ra rồi mở cho Viên Hỷ xem, “Tiểu
Hỷ, em nhìn này, mẹ cho anh nhiều tiền chưa, anh có thể mua đồ ăn đồ chơi cho
em rồi!”
Lời nói và động tác như trẻ con của Viên Thanh Trác đã
thu hút những ánh nhìn khác lạ của đám đông xung quanh, trong lòng Viên Hỷ có
phần khó chịu, vội đưa tay kéo tay anh trai mình, vừa cười vừa nói: “Em biết
rồi, anh cất kỹ đi.”
Bên kia Bì Hối đã đưa ông bà nội xuống xe, bà nội nhìn
Viên Hỷ cười, “Viên Hỷ à, Thanh Trác cứ nằng nặc đòi đến đây thăm cháu, ông bà
tiện dẫn nó theo, nghỉ phép mấy ngày cháu dẫn nó đi chơi đây đó, đợi lúc cháu
đi làm lại thì ông bà giúp trông nom, qua ngày mười lăm ông bà về quê sẽ đưa nó
về cùng.”
Viên Hỷ trong lòng thấy rất cảm động, nhìn hai ông bà
già đang cười khà khà mà không biết phải nói gì, Bì Hối đứng bên kia gào: “Đừng
có cảm động, muốn cảm động thì về nhà mà cảm động! Ông bà già nhà tớ không chịu
được vẻ đáng thương của cậu đâu!”
Viên Hỷ cười, đưa tay ra đón hành lý trong tay ông nội
Bì Hối, tay kia nắm tay anh mình, ra khỏi ga tàu.
Nhìn anh trai mình nhảy nhót vui vẻ như trẻ con bên
cạnh, Viên Hỷ cười, trong lòng lại cảm thấy chua xót, đây chính là anh cô,
người anh mà trí tuệ mãi mãi chỉ dừng ở năm sáu tuổi, thượng đế ơi, rốt cuộc có
là công bằng hay là không?
Dẫn anh mình trở về nơi ở, vừa đến cổng khu nhà, anh
cô nhìn thấy Mc Donald ở bên kia đường rồi nói thế nào cũng không chịu đi.
“Tiểu Hỷ, đó là chỗ ăn gì vậy?” Anh hỏi, thị trấn nhỏ
ở quê vẫn chưa có Mc Donald, nhìn thấy bên trong rất náo nhiệt nên tất nhiên
cảm thấy rất hiếu kỳ.
Viên Hỷ cười, “Ăn cơm, đi thôi, tối nay chúng ta sẽ
đến đó ăn!”
Anh cô rất hứng chí, kéo tay Viên Hỷ muốn chạy sang
bên kia đường, “Mau lên mau lên, sắp biến thành đèn đỏ rồi.” Anh cười vui
sướng.
Viên Hỷ vừa cười vừa bị anh mình lôi đi, thực ra cô
cũng hiếm khi đến đó ăn uống, một là thấy thức ăn không ngon lành gì, hai là
chỉ có chút xíu mà đắt quá, nhưng để làm anh mình vui, đắt đến đâu cô cũng sẽ
mua. (Den xin làm một phép
tính, một phần ăn trung bình của Mc Donald là 30 tệ, tương đương 90k VNĐ, trong
khi ăn một bữa trung bình chỉ khoảng trên dưới 10 tệ ^_^, còn nhà ăn Trung Quốc
dành cho học sinh sinh viên thì chỉ khoảng 4-7 tệ/phần)
Chọn hamburger và cánh gà, thêm một phần lớn những thứ
trẻ con thích ăn, hai người ngồi xuống gần cửa sổ, anh cô ăn rất vui vẻ khoái
chí, Viên Hỷ chỉ cười ngắm anh mình ăn, còn bản thân cô thì không đụng đến.
“Tiểu Hỷ, ăn đi, em ăn cái này này, ngon lắm đó! Anh
vẫn chưa được ăn!” Viên Thanh Trác vừa nói vừa đút miếng trứng đến sát miệng
Viên Hỷ, cô tránh không được nên đành há miệng cắn một mẩu nhỏ mang tính tượng
trưng, cười nhìn anh mình, vươn tay ra lau sạch những mẩu vụn còn dính trên mặt
anh đi.
“Tiểu Hỷ, ngày mai chúng ta đi công viên chơi đi, được
không?”
Viên Hỷ cười đáp được, tròng mắt lại đỏ hoe.
Đi với anh trai ra khỏi Mc Donald, nhìn thấy Bộ Hoài
Vũ đứng trước cổng khu nhà, Viên Hỷ có phần bất ngờ.
“Sao anh lại ở đây?” Cô hỏi.
Bộ
Hoài Vũ quay người lấy ra một túi đồ lớn từ trong xe ra, đưa cho Viên Hỷ, “Mang
đến cho em đây.” Thấy Viên Hỷ hơi đờ ra, anh lại cười giễu cợt: “Nghe nói em ăn
Tết ở đây, tối nay anh vừa may không phải làm gì, bèn đi siêu thị mua ít đồ,
ước chừng em có thể dùng được, có điều bây giờ thấy hình như anh có hơi nhiều
chuyện rồi.” Nói xong, lại nhìn Thanh Trác bên cạnh Viên Hỷ, giơ tay ra, “Làm
quen một chút, Bộ Hoài Vũ.” Viên Hỷ nhất thời không phản ứng kịp, thấy Bộ Hoài Vũ
muốn bắt tay với anh mình thì sợ động tác này của anh sẽ làm anh trai giật
mình, nên có ý muốn kéo anh ra đứng sau lưng mình để chặn lại.
Thanh Trác chớp mắt nhìn Bộ Hoài Vũ, rồi lại nhìn Viên
Hỷ, thế nhưng không co người lại trốn đằng sau như trước kia nữa, gương mặt lộ
ra nét cười thơ trẻ, cũng vươn tay về phía Bộ Hoài Vũ, nói: “Xin chào, tôi là
Viên Thanh Trác!”
Anh nắm lấy tay Bộ Hoài Vũ, lắc thật cật lực, lại quay
đầu cười đắc ý với Viên Hỷ, “Tiểu Hỷ, anh làm có tốt không? Mẹ nói gặp người lạ
phải bắt tay thế này!”
Bộ Hoài Vũ ngẩn ra, ánh mắt nhìn Viên Hỷ thoáng nét
nghi hoặc.
Viên Hỷ cười vẻ ngượng ngập, giơ tay ra kéo tay anh
mình về, “Ừ, anh học tốt lắm.” Lại xoay sang giới thiệu với Bộ Hoài Vũ: “Đây là
anh của em, đến đây ăn tết cùng. Anh ấy… anh ấy…” Cô không biết nên nói thế nào
với Bộ Hoài Vũ về anh mình, vả lại đang đứng trước mặt anh, cô cũng chẳng dám
nói.
Bộ Hoài Vũ đã nhận ra nét khác lạ của Thanh Trác, mỉm
cười nhẹ nhàng, “Khoan nói gì đã, anh đưa hai người về.”
“Không cần đâu, không cần đâu!” Viên Hỷ vội nói.
Nhưng Bộ Hoài