Disneyland 1972 Love the old s
Ai Là Ai Của Ai

Ai Là Ai Của Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323455

Bình chọn: 7.5.00/10/345 lượt.

mép áo cô, “Tiểu Hỷ, Tiểu Hỷ, em không cần anh nữa ư?”

Còn bố cô, ngoài thở dài ra thì vẫn chỉ là thở dài,

ông đau lòng thay Viên Hỷ, nhưng ông, chỉ có thể thở dài.

Hôm ấy, cô chỉ có khóc, không làm nổi việc gì khác,

như đem trút hết nước mắt của hai mươi năm trời ra, tất cả mọi người đều trở

nên nhòa nhạt, biến thành những bóng người chao đảo.

Thậm chí cô đã từng hận anh mình, nếu anh khỏe mạnh,

hoặc nếu chẳng có anh, thì cô đâu đến nỗi đau khổ như thế này? Nhưng nếu anh cô

khỏe mạnh thì thế giới này còn có cô được ư? Quả thực cô không hiểu nổi.

Mẹ, chung quy vẫn là mẹ, anh trai, là anh của mình!

Gọi điện thoại cho Hà Thích, không nói gì cả, chỉ bảo

anh biết rằng, cô không thể theo anh đi, cô không thể!

“Bì Hối, bây giờ tớ cần một sức mạnh để đẩy tớ ra khỏi

cái hố tự tớ đào này, cậu đẩy tớ được không?” Cô van nài, cái hố sâu này bị

mình chôn giấu quá nhiều thứ, tình yêu trong hai năm trời, ký ức để hoài niệm

trong bốn năm, quá nhiều quá nhiều hồi ức và nhớ nhung, đã khiến cô không còn

sức lực, bản thân cô thực sự đã không thể bước ra nổi rồi.

Bì Hối dường như cũng đang hạ quyết tâm, “Được, vậy tớ

nói, Viên Hỷ, mấy hôm trước Mặc Đình có người bạn học ở Mỹ đã gặp Hà Thích, anh

ta đã có bạn gái rồi, nhìn rất hợp với anh ta.”

Tim, thoáng chốc như vỡ vụn. Cái bản thân cần chẳng

phải là đáp án này ư? Nhưng sao lại đau lòng thế này? Thì ra có người đẩy, cũng

sẽ ngã rất thảm hại.

Bì Hối bên kia rất lo lắng, lời nói cũng bắt đầu hoảng

hốt, nói liền một lúc: “Viên Hỷ, cậu không sao chứ? Không sao chứ?”

“Tớ không sao.” Cô đáp, giọng nói bình thản tựa như

mặt nước chết.

“Bạn anh ấy còn nói, nói là, vẻ ngoài của cô gái kia

giống cậu đến mấy phần, có lẽ Hà Thích cũng không thể hoàn toàn quên hẳn cậu

được.” Bì Hối vẫn lo lắng an ủi cô, nhưng có thể xem là an ủi sao? Người ấy rốt

cuộc vẫn không phải mình.

Thanh Trác nửa đêm khát nước nên choàng tỉnh, lồm cồm

bò dậy đòi Viên Hỷ cho uống nước, nhưng lại thấy Viên Hỷ ngồi đờ đẫn trên

giường, “Tiểu Hỷ, sao em vẫn chưa ngủ?” Anh hỏi.

Cô cố gắng hết sức đáp: “Em không buồn ngủ, anh, anh

ngủ đi, ngày mai em lại dẫn anh đi chơi.”

Anh cô lắc đầu, cũng trèo lên giường Viên Hỷ, “Anh

thức với em vậy, anh cũng không buồn ngủ nữa.”

Viên Hỷ cười trả lời: “Vâng.”

Anh cô rõ ràng vẫn như đứa trẻ, làm sao ngồi yên được,

chưa được bao lâu đã bắt đầu ngọ nguậy, “Tiểu Hỷ, em hát cho anh nghe đi! Được

không? Hát cho anh nghe!”

Viên Hỷ đắp lại chăn cho anh, hỏi: “Hát gì nào?”

“Bài mà em về nhà hay hát ấy, cái bài biết rồi buồn

ngủ rồi ấy! Bài mà em thích nhất ấy!”

Đó là bài “Ngày hè yên tĩnh” của Lương Tịnh Như, trước

kia cô thường xuyên ngâm nga, anh vẫn còn nhớ rõ như vậy, nhưng lại không biết

rằng, cô thích bài này là vì Hà Thích thích nghe cô hát, nhưng bây giờ làm gì

còn can đảm để hát nữa.

“Em quên rồi, không hát được nữa.” Cô nói, sự chua xót

trong lòng dâng tràn, đến miệng lại trở thành nét cười dửng dưng.

Anh cô rất đắc ý, lồm cồm bò dậy khỏi chăn, nhìn cô

cười hề hề, “Anh biết này! Anh biết huýt sáo nữa cơ! Anh huýt sáo cho em nghe

để học theo nhé!”

Máy sưởi đến nửa đêm thì cũng không thổi ra hơi quá

nóng nữa, tiếng huýt sáo lanh lảnh vang vọng trong căn phòng có phần lạnh lẽo,

như thúc giục nước mắt trào ra trong lòng Viên Hỷ.

“Tiểu Hỷ, em làm sao vậy? Sao em lại khóc?” Anh cô

ngừng lại, căng thẳng nhìn cô, giơ tay hoảng loạn chùi nước mắt trên mặt cô đi.

Cô gạt nước mắt, cười, “Không sao, bụi bay vào mắt,

anh, em buồn ngủ rồi, ngủ nhé, được không? Không huýt sáo nữa.”



Sáng sớm mùng Một, Viên Hỷ bị tiếng gõ “cộc cộc” đánh

thức dậy, lơ mơ ra mở cửa, ngoài kia là Bì Hối và Tiêu Mặc Đình đang cười rạng

rỡ.

“Hỷ à, đồ lười biếng, vẫn chưa tỉnh ngủ hả? Dậy mau

dậy mau, chúc Tết tớ đi.” Bì Hối cười hi hi ha ha, móc từ trong túi ra một

phong bao lì xì không biết lấy ở đâu ra, huơ huơ trước mặt Viên Hỷ, “Nhanh lên,

chúc Tết rồi sẽ lì xì cho cậu!”

Tiêu Mặc Đình cười vẻ e thẹn, “Chúc mừng năm mới, Viên

Hỷ.”

Viên Hỷ gật gật đầu với Tiêu Mặc Đình, rút phong bao

đỏ ra khỏi tay Bì Hối, tiện thể đút luôn vào túi áo ngủ của mình rồi quay người

vào phòng vệ sinh rửa ráy, Bì Hối trợn mắt: “Ê? Cậu vẫn chưa chúc tết mà?”

Viên Hỷ quay đầu lại chớp chớp mắt với Bì Hối một lúc,

lại nghiêng đầu sang hét với chú rùa Brazil đang rụt cổ sưởi ấm bên máy

sưởi: “Tiểu Tiểu Hối, đến chúc Tết chị của bé này!”

Tiểu Tiểu Hối như hiểu lời Viên Hỷ, rời bỏ cái ổ ấm áp

của nó thật, rồi chậm rãi bò ra phía cửa, Tiêu Mặc Đình thấy thế thì cười ha

ha, bị Bì Hối lườm cho một cái thì vội vã ngậm tăm, khệ nệ xách túi lớn túi nhỏ

theo sau mông Bì Hối vào trong.

Chú rùa Brazil này là do Bì Hối mua hồi đầu

năm, cô nói mình suốt ngày không chạy về nhà thì cũng đi chơi với bạn trai, sợ

Viên Hỷ ở một mình cô đơn, nên mua một con rùa nhỏ về để ở cùng, Viên Hỷ bèn

đặt một cái tên cho nó, là Tiểu Tiểu Hối. Phải nói rằng Tiểu Tiểu Hối này tính

khí quả thực cũng có phần giống Bì Hối, thuộc dạng không yên phận nổi, Bì Hối

rảnh rỗi thường thích dạo phố tì