Polaroid
Ai Là Ai Của Ai

Ai Là Ai Của Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323402

Bình chọn: 9.5.00/10/340 lượt.

i ấy anh vẫn chưa tạo ra được con đường thành công như ngày hôm nay,

ở thành phố này cũng chỉ biết giành giật vì miếng cơm manh áo, một mình cô ấy ở

kia cũng rất khổ, mà anh thì trừ những cuộc điện thoại thỉnh thoảng gọi đến cho

cô ấy thì chẳng làm được gì khác cả. Có một lần, cô ấy khóc trong điện thoại,

bảo chia tay thôi, cô ấy quả thực không chịu đựng nổi nữa, cô chỉ muốn bên cạnh

có một ai đó chăm sóc mình, cô không mong muốn người đó có tiền gì cả, chỉ ước

ao khi mình quay về nhà, sẽ không đến nỗi chạm vào thứ gì cũng thấy lạnh lẽo.

Cô ấy nói, ở bên ấy trời quá lạnh, cô không chịu nổi nữa, đạp xe đạp để đi làm

thì giữa đường bị đau bụng kinh đến không đạp nổi, chỉ có thể dừng lại quỳ bệt

ra bên đường…”

“Đừng nói nữa.” Viên Hỷ lên tiếng, ngay cả giọng nói

cũng trở nên chua xót.

“Xin lỗi,” Anh cười bảo, “Một ngày vốn đang rất vui mà

lại nói những chuyện đau lòng với em.”

Thanh Trác đã bước ra, nhìn thấy mắt Viên Hỷ đo đỏ

liền hỏi: “Tiểu Hỷ, em sao vậy? Khóc rồi à? Anh không chơi nữa, chúng ta về

nhà, em đừng khóc.”

Viên Hỷ cười, dụi dụi đôi mắt, “Không sao, anh cứ chơi

đi, vừa nãy em chỉ nheo nheo mắt thôi.”

Về đến nhà, Thanh Trác mệt đến nỗi hai mắt díp lại, mở

không ra nữa, Viên Hỷ chăm cho anh mình ngủ thiếp đi rồi cũng trèo lên giường

ôm chú khỉ bông, nhưng hôm nay dù ôm chặt đến cỡ nào cũng không cảm nhận được

hơi ấm của nó nữa, cô cảm thấy sợ hãi, và một nỗi hoảng loạn không thể nói ra.

Gọi điện thoại cho Bì Hối, mẹ của cô nghe máy, Viên Hỷ

chúc mừng năm mới trước, vừa xong thì ống nghe đã bị Bì Hối cướp lấy.

“Viên Hỷ! Mau khai thật hôm nay đã đi những đâu? Sao

gọi di động mà cậu không bắt máy?” Bì Hối xổ ra một tràng chất vấn, “Mẹ tớ còn

nói muốn đón hai người đến ăn cơm nữa đấy!”

Viên Hỷ cười, khẽ nói hôm nay cùng Bộ Hoài Vũ dẫn anh

mình đi công viên chơi, Bì Hối liền kêu lên “chà chà” liên tục, “Tốt lắm, Viên

Hỷ! Cậu được đấy!”

Viên Hỷ không nói gì, chỉ lặng lẽ nghe, bên kia Bì Hối

cũng phát hiện ra sự kỳ lạ của bạn mình, bèn hỏi: “Sao vậy? Viên Hỷ, cậu bị sao

thế?”

Viên Hỷ vẫn trầm ngâm, bên kia Bì Hối bắt đầu cuống lên,

“Rốt cuộc là chuyện gì? Hay là tớ đến đón hai cậu nhé, đông người thì ăn tết

càng vui.”

“Không

cần, không cần.” Viên Hỷ đáp, lặng thinh một lúc rồi hỏi: “Bì Hối, cậu nói xem

có phải anh ấy thực sự không quay lại nữa hay không?” Bì Hối ở bên kia trầm mặc, âm thanh ồn ào nô nức của

đêm trừ tịch bị một sợi dây điện nho nhỏ dẫn đến, đến tay Viên Hỷ chỉ còn lại

sự lạnh lẽo cô độc.

“Cậu cũng không chịu nói thật với tớ à?”

“Viên Hỷ, có gì thì ngày mai hẵng nói, được không? Tớ

đến đón các cậu, mọi người cùng ăn mừng năm mới, người càng đông thì càng vui.”

Bì Hối nói, rồi vẫn cười bảo: “Đến đây ăn bánh cảo đi, mẹ tớ gói nhiều lắm.”

“Cậu có tin tức của anh ấy, đúng không?” Cô không

ngốc, đã nhìn ra những lời muốn nói lại lặng câm bao nhiêu lần như thế của Bì

Hối rồi, nếu không có tin gì phải che giấu cô thì Bì Hối sẽ không như thế.

“Viên Hỷ…”

“Nói tớ biết, được chứ? Ngay bây giờ, cậu biết tính

khí tớ mà, vả lại,” Cô cười khổ, “Còn có gì mà tớ không chịu đựng nổi nữa? Cậu

đã quen biết tớ bao năm nay rồi, mà vẫn nghi ngờ khả năng chịu đựng đả kích của

tớ ư?”

Bì Hối thở dài, đột ngột hỏi: “Viên Hỷ, cậu mấy năm

rồi không về nhà ăn Tết?” Giọng nói nghiêm túc hiếm thấy.

Mấy năm rồi? Cô nghĩ, từ năm anh bỏ đi ấy, từ ngày mẹ

cô lấy cái chết ra uy hiếp ấy, tính đến hôm nay thì chắc đã có bốn đêm giao

thừa rồi.

“Viên Hỷ, chỉ vì một người đàn ông, cậu và gia đình

bất hòa đến mức này, có đáng không?”

Có đáng không? Nghĩ cho cùng cũng là hai năm yêu nhau,

đã vỡ vụn, đã nát bươm, cũng chỉ là gần bảy trăm ngày đêm nối nhau, có đáng

không? Bây giờ cô còn khẳng định được nữa không?

Năm ấy, khi tốt nghiệp, anh đã nói: “Viên Hỷ, đi ra

nước ngoài với anh đi, anh muốn đưa em theo! Đến đó em vẫn tiếp tục học, anh có

thể nuôi em!”

“Cô muốn đi! Được học ở Mỹ, lại cùng với người mình

yêu, ai lại chẳng muốn đi?

Nhưng lời của mẹ lại như băng đá, hoàn toàn đốt cháy

ra tro tất cả những nhiệt tình và hy vọng của cô, bà nói: “Viên Hỷ, nếu mày

muốn đi, thế thì từ nay về sau chẳng còn có bà mẹ này nữa, cũng chẳng còn gia

đình này nữa!”

Cô đã khóc, đã làm ầm lên, khi tất cả những giải thích

và thuyết phục đều bất lực, cô đã nghĩ đến thôi thì cứ đi cho xong, mẹ mình thì

chung quy vẫn là mẹ mình, làm gì có người mẹ nào hận thù con mình, cô nghĩ, vài

năm sau trở về thì mẹ dẫu có nổi giận đến đâu cũng sẽ nguôi ngoai thôi.

Hành lý vẫn chưa sắp xếp xong, mẹ đã cầm một bình

thuốc trừ sâu xuất hiện trước mặt cô, bà nói, Viên Hỷ, mày không thể ích kỷ thế

được, cứng cáp rồi là muốn bay đi à? Mày đi rồi thì anh mày phải làm sao? Mày

đi hỏi thằng kia xem, nó có thể đưa cả anh mày cùng đi không? Có thể không?

Nước Mỹ đó có cần anh mày không?

Tiếng nói của mẹ rất sắc nhọn, như một lưỡi dao chọc

thủng bầu không khí xung quanh cô, dường như muốn bóp nghẹn cô vậy, khiến cô

không hít thở nổi. Anh cô sợ chết khiếp, đôi mắt mọng nước, co rúm lại giật

giật