
, thành thử đều bung ra cả.”
Viên Hỷ trừng mắt với Bì Hối: “Cậu có ăn hay không?
Không ăn thì biến! Mình thì không tự nấu, lại còn bày đặt kén cá chọn canh.”
Bì Hối liền cười hích hích, kéo dài giọng ra kêu lên:
“Tớ nói gì đâu nào? Tớ nói gì đâu nào? Mọi người nhìn kìa, có người muốn bênh
vực!”
Tiêu Mặc Đình nhìn Bì Hối với vẻ âu yếm, cười mà không
nói gì, Trương Hằng dẫn theo Thanh Trác theo sau chọc quê, dùng đũa gõ vào
thành bát, “Ồ~~ bênh vực~~ bênh vực kìa, có người bênh vực kìa ~ ~”
Viên Hỷ dở khóc dở cười nhưng Bộ Hoài Vũ vẫn điềm
nhiên, môi nhếch lên, đảo mắt qua mọi người một lượt với vẻ bình thản, cầm bát
lên múc canh.
Ăn cơm xong, hai người phụ nữ vào bếp rửa trái cây, Bì
Hối dùng củi chỏ huých Viên Hỷ, thấp giọng thì thào, “Này, tớ nói cái này cậu
đừng thấy phiền, thằng ngốc cũng thấy được là anh ấy có ý với cậu.”
Viên Hỷ trầm mặc rửa quả táo trong tay, như không hề
nghe thấy Bì Hối nói gì. Tia nước xuyên qua vòi chầm chậm chảy xuống, chạm vào
quả táo thì bắn lên những tia nước lóng lánh, rớt xuống kệ bếp bằng đá mài bên
cạnh, tan thành những khoảng nho nhỏ.
Bì Hối có vẻ bực bội vì thái độ “cậu thích nói gì thì
tùy, dù gì tớ cũng không để ý” của Viên Hỷ, hằn học gạt quả thanh long đã gọt
được một nửa sang bên, quay người lại đối diện Viên Hỷ, cố nén giọng hơn nói:
“Viên Hỷ, cậu xem cậu bây giờ thê thảm đến đâu rồi? Viên Hỷ hồn nhiên yêu đời
trước kia đâu mất rồi? Một tên Hà Thích có đáng để cậu thành ra thế này không?
Cậu rốt cuộc là muốn thế nào đây? Vẫn muốn chờ đợi anh ta à? Cậu xem anh ta là
gì? Bộ Hoài Vũ có điểm nào không xứng với cậu? Luận nhân phẩm, tướng mạo hay
gia tài, người ta có chỗ nào không được xem là xuất sắc? Cậu còn muốn tìm người
thế nào nữa hả?”
Viên Hỷ vẫn không nói gì, cầm mảnh vải lên chầm chậm
lau sạch những giọt nước trên quả táo.
Tiêu Mặc Đình ở ngoài phòng khách gọi Bì Hối, “Tiểu
Hối, rót cho anh một ly nước!”
Bì Hối đang bức xúc không có chỗ nào trút giận, ngoảnh
đầu ra gào lên bực bội với người ở ngoài kia: “Anh không có tay à? Muốn uống
thì tự đi lấy!”
Trong phòng khách, Tiêu Mặc Đình cười vẻ bất lực:
“Nhìn thấy chưa? Đó chính là Tiểu Hối, không thể lẫn lộn được với chị cô ấy,
cho dù rất giống nhau nhưng tôi tuyệt đối không thể ôm nhầm người được.”
Trương Hằng nhìn Tiêu Mặc Đình, rồi cười trên sự đau
khổ của kẻ khác.
Trong nhà bếp, Viên Hỷ liếc thấy Bì Hối đang tức giận
phồng mang trợn má thì cười khẽ, nhét vào trong tay cô một miếng thanh long đã
được gọt sẵn, rồi mới khẽ khàng nói: “Tớ biết cậu muốn tốt cho tớ, bà Bì à, tớ
cũng biết anh ấy là một chiếc du thuyền hào hoa sang trọng, tớ biết rõ lắm chứ,
chính vì thế mà muốn tốt cho anh ấy, tớ mới không nghĩ đến chuyện xem anh ấy là
một cái phao cứu sinh, nếu bây giờ tớ hoảng loạn lúng túng trèo lên thuyền, tớ
sẽ mãi mãi không biết được mực nước sâu đến đâu, có lẽ nguồn nước không sâu đến
thế, chỉ cần tớ đứng dậy lên không dìm tớ được, chỉ khi mọi người đều thấy rõ,
tớ mới biết anh ấy có phải là chiếc thuyền tớ nên lên hay không, anh ấy cũng sẽ
biết được tớ có phải là người hợp với anh hay không, cậu hiểu chưa?”
Bì Hối cắn môi dưới nhìn Viên Hỷ, như đang tiêu hóa
lời cô nói, lâu sau mới lại hỏi: “Nếu nước sâu thì sao? Cậu lại không học bơi,
bị ngập hết đầu thì phải làm thế nào?”
Viên Hỷ nhếch nhếch môi, muốn nở nụ cười an ủi nhưng
cuối cùng vẫn không cười nổi, quay người đi tiếp tục gọt hoa quả, buồn rầu đáp:
“Tớ thà bị chết đuối còn hơn bị anh ấy xem là người khác để cứu lên.”
Phải, cô thà rằng chống cự vật lộn trong nước, cũng
nhất quyết không muốn anh chỉ vì thương hại, hoặc là xem cô là người khác trong
màn sương mù để kéo lên thuyền, đó không phải là tình yêu, cô biết rõ. Cho dù
không còn Hà Thích, cô cũng không nên từ bỏ quyền yêu và được yêu, vì cô là
Viên Hỷ, là Viên Hỷ kiên cường, cô là Viên Hỷ mà từ nhỏ đã biết ưỡn thẳng sống
lưng đối diện với cuộc đời.
Những ngày nghỉ qua nhanh như bay, kỳ nghỉ Tết đã kết
thúc, Thanh Trác được đưa đến nhà Bì Hối để bà nội cô chăm nom vài ngày. Người
già, luôn mong nhớ quê nhà, đi đến đâu cũng nhớ đến những thứ cũ nát trong nhà,
với qua ngày mười lăm, hai ông bà đã đòi về quê, Thanh Trác tuy không bằng lòng
nhưng cũng đành theo ông bà nội Bì Hối về lại quê nhà.
Tàu lửa chuyến năm giờ hơn, khi từ ga tàu bước ra thì
trời đã tối dần, Viên Hỷ và Bì Hối lên xe Bộ Hoài Vũ trở về, radio vang lên bài
“Đợi một phút nữa” của Từ Dự Đằng:
“…Nếu cuộc đời chẳng còn tiếc nuối, không còn sóng
gió, em có khi nào mãi mãi không nói lời tạm biệt, có lẽ trái tim thời trẻ quá
yếu mềm, …, Anh sẽ đợi thêm một phút, hoặc thêm phút nữa, nhìn thấy ánh mắt em
lưu luyến, anh sẽ ôm trọn em vào lòng để ngăn cản em quay người bước đi…”
Tiếng hát u buồn tràn ngập khắp xe, Bộ Hoài Vũ lặng lẽ
nhìn đèn đỏ phía trước mặt, gương mặt thoáng chốc phảng phất nét hoang mang
buồn bã, dường như đang chiêm nghiệm lời ca này.
Cửa kính xe ngăn cách với tiếng ồn ào bên ngoài, Viên
Hỷ nghiêng đầu sang nhìn đèn đỏ trên đường, trong lòng như có n