
ắt.
Buổi chiều hôm ấy, Bộ Hoài Vũ lại ra ngoài gặp gỡ
khách hàng, lúc tan sở Viên Hỷ đáp xe buýt về nhà, vẫn còn đang ở trên xe thì
di động réo vang, Viên Hỷ chật vật móc điện thoại ra giữa đám người đông ken
chen đặc, bấm nghe máy, giọng nói có phần kỳ lạ của Bì Hối vẳng đến: “Viên Hỷ!
Cậu đang ở đâu?”
“Hở? Tớ đang trên xe, lát nữa là về đến nhà rồi.”
“Với Bộ Hoài Vũ?”
“Không.” Xe lại ngừng, người chen lên càng nhiều hơn,
Viên Hỷ đành xích sát vào trong theo dòng người xô đẩy, “Anh ấy có việc, tớ bắt
xe buýt về.”
Bên kia im lặng, Viên Hỷ không biết là Bì Hối không
nói gì, hay là sóng di động trong xe không được tốt.
“A-lô?”
“Viên Hỷ,” Bì Hối bên kia như đang do dự rất lâu, mới
khẽ khàng thốt ra một câu, “Hà Thích trở về rồi…”
Viên Hỷ chỉ nghe được câu này, chỉ một câu này, đã
khiến thế giới của Viên Hỷ đảo lộn quay cuồng.
Viên Hỷ cũng không biết mình đã xuống xe với tâm trạng
thế nào nữa, cứ vội vã bước về phía khu nhà, muốn chậm lại một chút nhưng bước
chân như không nghe lời, cứ sải từng bước tiếp nối từng bước, dường như có sự
vội vàng gấp rút, không thể chờ đợi thêm vậy.
Khi hình bóng ấy xuất hiện trong tầm mắt, bước chân
của cô chợt khựng lại đột ngột, hơi thở vốn đang đứt đoạn vì đi nhanh bỗng tắc
lại, như chợt nhiên có người bụm lấy mũi mình, ngực rõ ràng đang nhói lên rất
đau, nhưng không thể hít vào một chút không khí nào cả.
Viên Hỷ lúc này mới nhận ra, di động vẫn bị mình nắm
chặt trong tay, thấm ướt mồ hôi, trơn nhẫy, hễ sơ sót là sẽ trượt ra khỏi lòng
bàn tay rơi xuống ngay.
Xuyên qua ngọn đèn đường vàng vọt, cô nhìn về phía Hà
Thích ở bên kia, vừa thân quen lại cũng xa lạ, hình như anh cao hơn xưa, cũng
cứng cáp hơn nhiều, không còn là thiếu niên cao gầy trong ký ức của cô nữa, và
anh bây giờ, là một người đàn ông mạnh mẽ, có dáng vóc cao lớn, tay chân chắc
nịch, cho dù khoảng cách rất xa, cô dường như vẫn có thể ngửi thấy mùi vị toát
ra từ người anh – thứ mùi vị được gọi là “đàn ông”.
Như có thần giao cách cảm, anh bỗng ngẩng đầu lên nhìn
về phía cô, chỉ trong khoảnh khắc, ánh mắt vốn có phần trống rỗng chợt đong đầy
thâm tình, xúc động, đau khổ, cuồng nhiệt và thậm chí có cả sự sợ hãi, xuyên
qua khoảng không bốn năm để rơi trên gương mặt cô, không hề có chút thay đổi
nào.
Chỉ một ánh mắt này thôi, cô đã biết, anh vẫn là Hà
Thích của cô.
Nhưng mà, bốn năm rồi, đã bốn năm trôi qua anh mới
chịu quay về, khi cô đã qua cơn tuyệt vọng, khi cô đã vật lộn để đứng lên khỏi
vũng lầy, khi cô đã quyết tâm vứt bỏ tất cả những ký ức về anh, anh mới chịu
trở lại.
Bốn năm rồi, anh phũ phàng đến nỗi một cú điện thoại
cũng không gọi cho cô, khi cô ôm lấy chú khỉ bông anh tặng lẩm bẩm một mình,
anh ở nơi nào? Khi cô ôm lấy bụng co rúm người trên giường, anh đã ở đâu? Khi
một mình cô đối diện với căn phòng lạnh lẽo, muốn khóc mà chẳng chảy nổi nước
mắt, anh lại đang ở nơi nào?
Trong lòng không phải là từng chưa căm hận, chỉ là đã
sớm bị những nhớ nhung chôn vùi.
Viên Hỷ hít một hơi, bước từng bước ngang qua Hà Thích
, như chỉ coi anh là người qua đường, chỉ là một người xa lạ không liên quan
đến mình, không yêu cũng không oán hận.
Trong tích tắc đi ngang nhau, cánh tay cô đã bị anh
tóm lấy, một giây sau, lưng của cô đã chạm vào ngực anh, nhiệt độ nóng bỏng của
cơ thể anh, xuyên qua lớp vải áo mỏng manh, dâng lên như thủy triều, như muốn
tràn vào cô.
“Viên Hỷ…” Anh đau khổ kêu nhỏ, giọng nói khàn đặc vì
run rẩy.
Cánh tay khỏe mạnh ôm chặt lấy cô, như muốn bẻ gãy cô
ra, sau đó hòa nhập làm một vào thân thể anh vậy.
Viên Hỷ ưỡn thẳng lưng lên, hơi ngẩng đầu, cố gắng mở
to mắt ra, nhìn bảng hiệu quảng cáo rất to ở phía xa, những nét chữ trên ấy vừa
rõ ràng đấy đã lại nhòa nhạt, không dám chớp mắt thêm.
“… Còn quay về làm gì?” Cô hỏi.
Hà Thích vùi mặt vào vai cô, đôi môi chạm vào làn da
cô, run rẩy dữ dội, giọng nói khàn đặc đến không nghe rõ nữa: “…Anh sợ, sợ rằng
nếu không trở về, sẽ không nhớ rõ dáng vẻ của em… Sợ anh không về, sẽ xem một
người không hề liên quan đến mình là em mất… Anh sợ…”
Viên Hỷ cúi đầu, để mặc từng giọt nước mắt tí tách
trượt rơi xuống đất, choáng váng đến nỗi đầu óc quay cuồng, “Anh khốn kiếp!”
Trong giọng nói của cô lộ ra vẻ tức tưởi, “Sao giờ anh mới chịu quay lại, sao
giờ anh mới chịu quay lại…”
Phải! Sao giờ mới chịu quay lại đây? Anh thở dài, cánh
tay càng ôm cô chặt hơn, tại sao đến bây giờ anh mới chịu quay lại? Tại sao đến
bây giờ mới biết cô đã khắc sâu vào trong cuộc đời mình từ lâu rồi, tại sao đến
bây giờ mới hiểu cô là người anh mãi mãi không thể nào buông rời?
Đã từng nghĩ rằng đó chỉ là tuổi trẻ cuồng nhiệt nhất
thời, đã từng nghĩ rằng thời gian sẽ xóa nhòa sạch sẽ tình yêu và sự bồng bột…
Sống lưng ưỡn thẳng của cô như không thể chịu đựng
thêm bất kỳ một sức mạnh nào, cuối cùng đã mềm nhũn dần trong lòng anh…
“Cậu định làm thế nào?” Bì Hối ngồi trên bệ cửa sổ hỏi
Viên Hỷ.
Đúng lúc nãy, qua khung cửa sổ lạnh băng, khi nhìn
thấy Hà Thích ôm lấy Viên Hỷ từ phía sau, cô đã biết, tên cướp c