
ơng Hằng nhìn thấy Viên Hỷ cũng ngẩn ra, nhưng rất
nhanh lại mỉm cười chào, “Trùng hợp quá!”
Viên Hỷ lần này không chạy đi đâu cả, có vẻ lúng túng
gật gật đầu, không nói gì. Trương Hằng nhìn thấy chiếc áo cô cầm trên tay, nét
cười trên môi càng đậm, “Còn rất ăn ý nữa?”
Nói thực lòng, Viên Hỷ thực ra không thích kiểu đàn
ông ngọt ngào thơn thớt như Trương Hằng, nhưng mặt vẫn ửng hồng, vờ như chưa
nghe thấy gì, quay đi nhìn chiếc áo trong tay.
Trương Hằng lại là người dễ thân thiết, quay người một
vòng trước mặt Viên Hỷ, “Thế nào? Hiệu quả ra sao?”
Đành phải thừa nhận rằng chiếc áo này quả thực anh ta
mặc rất đẹp, nên Viên Hỷ gật đầu rất thành thật, “Tuyệt lắm!”, sau đó quay lại
nói với nhân viên cửa hàng, “Chọn giúp tôi một chiếc… ừ… lớn hơn của anh này
một chút.”
Cô gái bán hàng nở nụ cười lịch sự, hỏi Viên Hỷ, “Cô
cần số bao nhiêu? Lớn hơn mấy số?”
Đang nói thì cửa một phòng thay đồ khác chợt mở, Bộ
Hoài Vũ cũng mặc chiếc áo đó bước ra, Viên Hỷ nhìn thấy mắt bỗng sáng lên, chỉ
Bộ Hoài Vũ và nói với cô gái ấy: “Số như của anh kia đang mặc là được.”
Cô gái bán hàng tỏ vẻ có lỗi, “Ôi, cô có thể đợi một
chút được không? Kiểu này của chúng tôi mỗi số chỉ có một chiếc, nếu cô cảm
thấy hài lòng, tôi sẽ gọi điện ngay cho cửa hàng phụ mang đến cho cô.”
Viên Hỷ không giấu nổi vẻ thất vọng, nhè nhẹ lắc đầu,
xoay người lại định đi, lúc ấy Bộ Hoài Vũ không biết thế nào lại nói một câu
sau lưng cô: “Nếu cô cần thì lấy đi, tôi vẫn chưa muốn mua.”
Viên Hỷ vui mừng quay lại, “Thật không?”, chỉ sợ Bộ Hoài Vũ thay đổi ý định vì
chiếc áo này anh mặc cũng rất đẹp.
Bộ Hoài Vũ cởi ra rồi đưa cho nhân viên bán hàng, “Bán
cho cô ấy đi.”
Viên Hỷ cảm ơn anh rối rít, Trương Hằng cười hi hi
nhìn theo, lúc thấy Viên Hỷ cầm hóa đơn đi tính tiền mới chọc cô, “Lông Mày
Đẹp, vừa nãy cô quấy rối tôi nên bây giờ bồi thường đi, mua luôn cho tôi chiếc
này nhé!”
Viên Hỷ không hiểu, “Tôi mua chiếc của anh để làm gì?”
Trương Hằng cười, “Tặng cho tôi, không thì sao gọi là
bồi thường được.”
Viên Hỷ dừng bước, có vẻ nghĩ ngợi gì đó, sau đó xoay người lại hỏi với vẻ đứng
đắn, “Bộ tôi giống người có tiền lắm à?”
Trương Hằng quan sát cô mấy lượt từ trên xuống dưới,
rồi chép miệng lắc đầu.
Viên Hỷ đột ngột sờ sờ đầu mình, dí sát lại gần anh hỏi,
“Nhìn xem, trên trán tôi có viết chữ gì không?”
Trương Hằng nghệch ra, “Không có chữ.”
Viên Hỷ lại chăm chú nhìn vào trán Trương Hằng, cười
nhạo, “Tôi cứ tưởng trên trán mình viết hai chữ ‘đần độn’ chứ, thì ra là không
có, mà là viết trên trán anh kìa!”
Nhân viên bán hàng “phụt” một tiếng phì cười, Trương
Hằng lúc này mới vỡ lẽ, tức giận đùng đùng gào lên với Viên Hỷ, “Cái cô kia,
dám giở trò với tôi hả?”
Viên Hỷ đã đi xa rồi.
Buổi tối lúc Bì Hối trở về, Viên Hỷ đang nằm dật dựa
trên ghế salon xem phim, một kiểu phim mì ăn liền, tuy không thể nói là hay
nhưng chí ít cũng có thể xem cho qua thời gian, trên màn hình một cô gái đang
“sụt sịt” khóc, tuy khóc rất bi thương nhưng hình tượng vẫn hoàn mỹ, chỉ có
từng giọt từng giọt nước mắt to như những hạt pha lê rỏ theo gò má trắng nõn
lăn xuống, chưa hề thấy một loại dịch thể nào khác có thành phần giống như nước
mắt thế này, thì ra, khóc lóc cũng có thể xinh đẹp được đến vậy.
Viên Hỷ đang gặm dở táo, thấy Bì Hối bước vào liền
gọi, “Mau lại đây học hỏi này, khóc cũng cần có kỹ thuật cơ đấy.”
Bì Hối cười, sập mạnh cửa lại rồi ngồi xuống cạnh Viên
Hỷ, cướp lấy quả táo trong tay cô ra rồi vứt trở lại vào rổ, sau đó lại lồng
tay mình vào tay Viên Hỷ, cười hi hi mà rằng, “Sưởi ấm tay cho tớ với, ngoài
kia lạnh quá, sắp chết cóng rồi đây.”
Tay Viên Hỷ rất ấm, ấp trong tay có cảm giác rất dễ
chịu.
“Tại sao tay cậu cứ nóng hổi thế này nhỉ?” Bì Hối cười
hỏi.
Viên Hỷ ngẩn ra, sau đó từ từ rút tay ra khỏi tay Bì
Hối, liếc chiếc váy ngắn chỉ vừa che được phần mông của cô bạn một cái, “Muốn
quyến rũ thì phải trả giá thôi, nếu không câu ‘xinh đẹp động lòng người” sao có
được? Chỉ có ‘đông cứng người’ mới ‘đẹp’ được.” (trong
tiếng Hoa, chữ “động lòng” và “đông cứng” phát âm giống nhau, ý chỉ những cô gái
trong mùa đông lạnh lẽo, vì muốn đẹp mà cũng phải mặc áo váy ngắn, khiến người
khác nhìn cũng thấy lạnh đến đông cứng ^_^).
Bì Hối xoạc tay ra làm điệu bộ như muốn xé mồm Viên
Hỷ, cười đùa, “Con nhỏ này, sao miệng lưỡi đanh đá thế hả? Đồ hẹp hòi, sưởi ấm
tay tớ một chút thì chết à?”
Viên Hỷ nghiêng đầu né tránh, mắt vẫn chăm chú vào
tivi, cô gái trên màn hình vẫn đang khóc lóc nỉ non, nhưng giờ lại cảm thấy cô
ta khóc đến phát chán cả lên, Viên Hỷ dửng dưng đáp, “Nói tớ hẹp hòi cũng được,
canh hầm trong nồi không có phần cậu, muốn tìm ai rộng lượng hơn thì cứ việc.”
Bì Hối cười nhạt, cởi áo khoác ra vứt trên ghế salon
rồi lầm lũi đi vào nhà bếp, trên bếp đang bật nhỏ lửa để hầm một nồi canh, mở
nắp nồi ra, từng đợt từng đợt hương thơm tỏa ra bao phủ không khí.
“Hỷ à, cậu tốt thật, sống cùng với cậu là quyết định
sáng suốt thứ hai trong cuộc đời tớ!” Bì Hối hớn hở hét lên trong nhà bếp