
với vẻ kinh ngạc thì phát hiện ra mình vẫn đang nắm lấy cánh tay cô,
anh vội vàng buông ra rồi ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, lúc nãy anh sợ em đi mất,
nên mới…”
“Không sao,” Viên Hỷ cười hơi thiếu tự nhiên, cố làm
ra vẻ thoải mái, nói tiếp: “Em đợi Trương Hằng là được chứ gì? Đi nhờ xe người
khác còn tiết kiệm được khối tiền, sao em không đồng ý được?”
“Viên Hỷ,” Bộ Hoài Vũ khẽ ho mấy tiếng, nói: “Lúc nãy
là Trương Hằng gọi đến, cậu ta bảo có việc không đến được, hay anh cứ đưa em
về, xe anh đang ở bãi đậu xe, em đi đến đó với anh hay đứng đây đợi?”
Viên Hỷ đờ ra, nhất thời không biết nên từ chối khéo
hay là cứ để mặc anh đưa cô về, nếu cả Bộ Hoài Vũ muốn đưa cô về mà cũng từ
chối thì quá là ủy mị rồi, nhưng nếu để anh đưa về thì chính cô cũng không biết
mình có còn tự nhiên được hay không.
“He he, không cần đâu, chẳng phải anh có việc sao? Anh
cứ đi làm việc của mình, em không sao.”
Bộ Hoài Vũ nhìn Viên Hỷ, chỉ nói gọn một câu, “Cứ đi
với anh vậy.” rồi quay người đi về phía bãi đậu, căn bản không cho Viên Hỷ cơ
hội để từ chối.
Nói thực lòng, Viên Hỷ khi đi sau anh, mấy lần đã có ý
muốn bỏ trốn, nhưng nghĩ rằng mình đã không còn là trẻ con, cứ lặng lẽ bỏ chạy
thì thực tình không làm được, thế là cũng chấp nhận đi theo Bộ Hoài Vũ đến bãi
đậu xe, cô cũng không hiểu nổi, Bộ Hoài Vũ bị sao thế nhỉ? Sao ở bệnh
viện nửa tháng mà đã thay tính đổi nết rồi?
Viên Hỷ ngồi vào xe Bộ Hoài Vũ, hai người đều chẳng
nói chẳng rằng, không khí có phần ngượng ngập, Bộ Hoài Vũ lặng lẽ lái xe, Viên
Hỷ muốn tìm chuyện để nói, nhưng phát hiện ra lúc này mà nói gì cũng không
thích hợp. Chiếc xe rẽ vào một con đường, những quán ăn xuất hiện nhiều dần, có
một số còn kinh doanh 24/24, bên trong đèn đuốc sáng choang, xem ra có rất
nhiều người đến ăn.
Bộ Hoài Vũ liếc nhìn hai bên đường, hỏi Viên Hỷ: “Đói
chưa?”
Viên Hỷ vội lắc đầu, “Không đói, không đói.” Kỳ thực
thì lần này cô không nói dối, buổi tối đúng là chưa ăn gì, nhưng đến giờ này đã
qua cơn đói rồi, nên nói thế cũng chẳng phải lừa dối gì. Bộ Hoài Vũ thờ ơ nhìn
cô một cái, ánh mắt lướt qua nắm tay cô đặt trên đùi, khóe môi hiện nụ cười, mà
lại còn mang vài phần vô lại, khiến Viên Hỷ đờ ra, lòng thầm nghĩ Bộ Hoài Vũ
hôm nay mắc chứng gì thế nhỉ? Sao giống như trúng tà vậy? Cô nghe thấy anh nói:
“Nhưng anh đói rồi, đến công ty cứ bận suốt, giờ mới thấy đói,” Anh giảm tốc
độ, quay đầu nhìn Viên Hỷ, “Có thể làm phiền em thêm một khắc không? Dạ dày anh
không ổn, bác sĩ đã dặn không được để bụng đói, anh phải đi ăn chút gì đó.”
Viên
Hỷ khẽ nhếch nhếch khóe môi, mở to mắt nhìn Bộ Hoài Vũ chằm chằm như thể không
quen biết anh, anh cũng nhìn lại cô với vẻ tự nhiên, sau đó lại hỏi: “Em xuống
xe với anh hay là ngồi đây đợi?” Viên Hỷ không ngờ người như Bộ Hoài Vũ lại có thể hỏi
một câu nham nhở như vậy, bảo cô trả lời thế nào đây? Ngồi trên xe đợi anh mà
được à? Hay là bảo mình xuống xe rồi vẫy xe khác để về, thế thì còn ra thể
thống gì? Có nghĩa là không cho người ta đi ăn? Hơn nữa người ta đã nói dạ dày
mình không tốt, bác sĩ đã có lời dặn rồi! Viên Hỷ cúi đầu, cuối cùng đáp: “Em…
em xuống với anh.”
Những cửa hàng bán thức ăn khuya người bên trong rất đông, đa số đều là “tộc đi
làm” phải tăng ca đến khuya, không kịp ăn tối, đợi đến giờ này mới túm tụm lại
với nhau, trước khi về nhà lót dạ chút gì đó. Bộ Hoài Vũ mua hai món mặn, cháo,
và một đĩa nhỏ màn thầu, lúc bê đến còn hỏi Viên Hỷ: “Có cần ăn cùng không?”
Viên Hỷ lắc đầu, Bộ Hoài Vũ bèn không hỏi nữa, chỉ cúi
đầu thong thả ăn thức ăn trước mặt. Viên Hỷ vốn đã hết cơn đói, không còn cảm
giác gì nữa, nhưng nhìn thấy Bộ Hoài Vũ ăn rất ngon lành thì cảm giác đói lại
quay trở lại, chỉ thấy nước bọt bỗng tuôn ra, cô không dám nuốt nước miếng
trước mặt anh, sợ anh phát hiện thấy, chỉ hơi mím chặt môi lại, dời ánh mắt
khỏi Bộ Hoài Vũ, hơi nhíu mày quan sát cảnh bên trong quán.
Bộ Hoài Vũ đưa tay nhìn đồng hồ, hỏi: “Em cần về gấp
à? Anh sắp xong rồi.”
“Không gấp, không gấp, anh cứ ăn đi.” Viên Hỷ vội nói,
tay len lút đưa ấn lấy bụng dưới gầm bàn, cô sợ dạ dày mình bỗng réo lên vô
duyên thì chết, lúc đầu đã nói là không đói rồi, cũng chỉ còn cách gắng gượng
đến cùng thôi.
Bộ Hoài Vũ như không phát hiện ra sự thê thảm của Viên
Hỷ, chỉ cắm cúi hưởng thụ thức ăn ngon trước mặt, cuối cùng ăn xong còn bảo
phục vụ gói một hộp cháo và mấy chiếc bánh bao nhỏ mang về, quay đầu nhìn Viên
Hỷ đang đờ đẫn nhìn anh, anh cười có vẻ ngại ngùng, rồi cúi đầu nhìn đồng hồ,
hỏi cô: “Không quá giờ chứ?”
Viên Hỷ vội lắc đầu, Bộ Hoài Vũ đứng dậy nói một cách
thoải mái: “Chúng ta đi thôi.” Vào trong xe, anh lại nhét mấy hộp thức ăn vào
tay Viên Hỷ, sau đó vừa khởi động xe vừa hỏi một cách tự nhiên: “Có thể giúp
anh giữ một lúc không? Anh sợ bị đổ ra.” Viên Hỷ ngẩn ngơ ôm lấy hộp thức ăn,
cảm thấy tối nay từ khi gặp anh, đầu óc không thể phản ứng kịp, giống như lúc
nào cũng phản ứng chậm hơn anh nửa nhịp vậy.
Chiếc xe lướt êm trên đường, chỉ một tấm kính xe thôi
đã ngăn cách với sự huyên náo