
nh. Anh nghe thấy tiếng Viên Hỷ đóng cửa, quay
người lại lặng lẽ nhìn cô, ánh đèn đường vàng vọt phía xa xuyên qua đám là dày
trên đầu lọt xuống dưới, rất mờ ảo, khiến Viên Hỷ không nhìn rõ được vẻ mặt anh
lúc này. Trước kia, Viên Hỷ và Bì Hối hai người thường oán thán khu này đèn
đường quá tối cây lá quá rậm, không thể chiếu sáng mặt đường, đến người đang
bước đến phía đối diện cũng chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mờ mờ, mà lúc
này, Viên Hỷ lại cảm thấy vui mừng vì ánh đèn quá mờ nhạt, khiến cô có thể
không cần phải nhìn thẳng vào mắt Bộ Hoài Vũ.
“Ơ… hôm nay rất cám ơn anh,” Viên Hỷ lựa lời, “Cũng
muộn rồi, em không mời anh lên nhà ngồi nữa, anh về sớm đi, đi đường lái xe cẩn
thận nhé.” Không đợi Bộ Hoài Vũ phản ứng, Viên Hỷ chỉ còn nước mặt dày nói
tiếp, “Vậy em lên trước đây, tạm biệt.”
“Viên Hỷ…” Bộ Hoài Vũ cuối cùng mở miệng, gọi giật
Viên Hỷ đang dợm bước đi.
Nhịp tim Viên Hỷ bắt đầu đập nhanh, chỉ sợ Bộ Hoài Vũ
nói ra lời gì đó, nhưng không thể không dừng lại và quay người nhìn anh, cố làm
ra vẻ trần tĩnh, hỏi: “Có chuyện gì vậy ạ?”
Bộ Hoài Vũ không đáp, chỉ cúi đầu dập tắt điếu thuốc,
sau đó cúi người lấy chiếc hộp đồ ăn trong xe ra, đưa đến cho Viên Hỷ qua mui
xe, nói gọn, “Về nhà hâm lại rồi ăn.”
Viên Hỷ ngẩn ngơ, không ngờ phần thức ăn này là anh
mua cho cô.
Bộ Hoài Vũ cười giễu: “Đừng ngẩn ra đó, nếu ngay cả
người đối diện bàn ăn có đói không mà anh cũng không nhìn ra thì cũng đừng mong
sống nữa, cầm lấy đi, không có ý khác đâu.”
Nói thực, Bộ Hoài Vũ rất tinh tế, từ lần đầu Viên Hỷ
quá giang xe anh đã nhìn ra, điều này khiến Viên Hỷ khó mà không cảm động,
nhưng đồng thời cô cũng ý thức được sự cảm động bây giờ là nguy hiểm đến nhường
nào, cô không thể cảm động, cũng không thể đáp lại sự quan tâm đó, đầu óc trì
độn cả buổi tối của cô cuối cùng đã tỉnh táo trong giờ phút này, cô khẽ cười
đáp: “Cám ơn anh nhiều, trong nhà em vẫn còn đồ ăn, về nhà ăn tạm là được,
những thứ này anh cứ mang về vậy, làm bữa sáng ngày mai, đừng tưởng em không
biết đàn ông độc thân các anh lười đến mức nào, he he, nếu dạ dày đã không tốt
thì càng phải chú ý hơn. Được rồi, không nói nữa, thật sự là đã quá muộn rồi,
đến khi anh về nhà cũng không biết mấy giờ ấy chứ, mà ngày mai còn phải dậy sớm
đúng không? Anh về sớm đi, chúng ta nói chuyện sau, hôm nào rảnh rỗi thì đến
nhà em với Trương Hằng, em nấu một bữa thịnh soạn cho các anh, mấy người chúng
ta lâu quá không tụ họp ăn cơm cùng nhau rồi, cô nàng Bì Hối kia lúc nào cũng
phàn nàn là em trọng sắc khinh bạn…”
Bộ Hoài Vũ không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Viên Hỷ
chăm chú, cho đến khi Viên Hỷ thực sự không thể nói gì thêm, hai người lại trầm
mặc nhìn nhau. Viên Hỷ cố gắng nhướn nhướn môi cười để phá vỡ sự tĩnh lặng khó
chịu đó: “Tạm biệt.”
“Nếu
anh chọn không buông tay thì sao?” Bộ Hoài Vũ đột ngột hạ giọng hỏi: “Vậy lựa
chọn của em sẽ là gì?” Viên Hỷ ngẩn ra, khi đã định thần lại thì không nén
được hít một hơi thật sâu, biết Bì Hối nhiều chuyện đã tiết lộ toàn bộ những gì
cô đã nói, và cũng biết hành động bất thường của Bộ Hoài Vũ hôm nay là vì điều
gì. Cô cúi đầu trầm tư một lúc, cuối cùng ngẩng lên nhìn thẳng vào Bộ Hoài Vũ,
tuy biết anh và cô đều không thể nhìn rõ vẻ mặt của nhau, nhưng cô vẫn cố gắng
nhẹ nhàng nói: “Không có nếu như, từ đầu đến giờ không hề có nếu như, nếu có
thì chẳng đã là nếu như rồi, nếu xảy ra thật, 4 năm trước em sẽ chọn không
buông tay, và mấy năm trước anh cũng sẽ chọn không buông tay từ lâu rồi.”
Trong vài câu mà có quá nhiều ‘nếu như’, nếu đổi lại
là người khác thì có lẽ sẽ rất mù mờ, nhưng Bộ Hoài Vũ lại hiểu rõ, anh thẫn
thờ một lúc rồi cười khổ, phải, làm gì có ‘nếu như’ gì đó, nếu đã là ‘nếu như’,
vậy cũng không phải là ‘nếu như’ nữa rồi. Bộ Hoài Vũ không nói gì nữa, lên xe
rời đi. Viên Hỷ lặng lẽ nhìn theo đuôi xe khuất dần ở ngã rẽ, trong lòng không
hề thấy thoải mái như đã tưởng, ngược lại càng thấy hụt hẫng hơn. Cô cười chế
giễu chính mình, thì thầm khe khẽ: “Ác độc quá ác độc, đó chính là bản tính của
phụ nữ! Dù cho có nói bao nhiêu lời tuyệt tình đi chăng nữa, vẫn hy vọng đối
phương vẫn yêu mình.”
Mấy hôm tiếp sau đó đều phải tăng ca, như thể đã đến
lúc mọi người đều bận, đến lễ Quốc khánh nghỉ liên tiếp vài ngày cũng không
rảnh rỗi được, không chỉ Viên Hỷ mà Hà Thích cũng phải tăng ca liên tục, bận
đến nỗi không có cả thời gian tới thăm Viên Hỷ, chỉ buổi tối gọi điện cho cô
than mệt kể khổ, bảo họ đang phải làm cho kịp một dự án, cả một đám người phải
thay phiên nhau làm liên tục, lúc mệt quá thì tìm đại một chỗ trên sàn nhà
trong văn phòng để ngả lưng.
Viên Hỷ khuyên anh đừng vất vả như thế, Hà Thích nghe
xong thì cười hì, bảo đàn ông mà, không vất vả sao được? Không chịu cực khổ thì
làm sao nuôi được gia đình? Anh lại bảo, Viên Hỷ, đợi anh bận hết đợt này rồi
sẽ tặng cho em một món quà to, được không? Em phải đồng ý là nhận trước đã.
Viên Hỷ cười, tặng không cho em món quà thế thì làm sao em không nhận được,
chẳng lẽ em ngốc đến thế à? Hà Thích cũng cườ