
y bóng dáng nho nhỏ của cô trên
đường chạy), thứ ba là làm bài tập tiếng Anh (lí do thật sự là vì tiếng
Anh của Tiểu Huy vô cùng thê thảm).
Vì sao cô thích ở thư
viện làm bài tập? Vốn ở kí túc cũng rất tốt, nhưng lại có rất nhiều người qua
lại, Đông Yến khi chơi game lại rất thích bật âm thanh lớn, còn có mấy cô bạn
ngồi buôn dưa lê, tám mấy trên trời dưới đất là điều không thể tránh khỏi. Mà
trong phòng tự học, cái cửa ra vào thường xuyên đập lên những tiếng bang bang,
rất là đáng ghét. Hơn nữa niềm tự hào của đại học A cũng chính là thư viện,
không chỉ có khoa học kỹ thuật cao (có thể lên mạng miễn phí ), lượng sách
vô cùng lớn (từ thiên văn cho tới giải trí không cái nào thiếu cả), chỗ ngồi
rất nhiều (mỗi người có thể chiếm vài chỗ thậm chí nằm ngủ cũng được), chủ yếu
là mỗi lần nhìn các bạn chuyên tâm học hành, trong lòng cô lại nổi lên ham muốn
làm bài tập.
Hôm nay Triêu Huy chiến
đấu với hàm số liên tục, trên màn hình hiện lên số liệu quen thuộc nhưng cô
không thể nào cho vào đầu được, chịu khó rồi lại nhẫn nại, thử rồi lại thử,
cuối cùng chỉ có thể thở dài, buông tha đống số liệu, cô lướt vài trang web
thường ra vào.
—–
Không thể không nói là
sinh viên bây giờ quan tâm rất nhiều thứ, không chỉ đơn giản như ngày trước chỉ
biết vùi đầu đọc sách nữa rồi. Đương nhiên, đây chỉ là ý kiến cá nhân mà thôi,
trong cuộc sống bây giờ chuyện đó là rất bình thường —— nhưng quan trọng là,
thay đổi này đang ảnh hưởng đến anh —— Chu Vệ nhẫn nại rất lâu, vẫn nhịn không
được nhìn về phía cô gái bên cạnh.
Tuy rằng không thể yêu
cầu người khác có chung quan điểm với mình, nhưng anh cảm thấy chuyện bị quấy
rầy thật là ngứa mắt: cho dù ở thư viện không cấm chơi trò chơi, nhưng cũng
phải tự biết, huống chi là sinh viên của đại học A . Các đàn anh đàn chị đều
đang vội vã làm đề án tốt nghiệp, người đến thư viện đông rõ rệt, nhìn qua rõ
ràng là một nữ sinh dịu dàng nhã nhặn, vì sao lại mặt dày như vậy chiếm tận hai
chỗ để chơi trò chơi?
Anh đương nhiên sẽ không
chính khí đến mức đi bênh vực lẽ phải, dù sao căn bản người bị chiếm chỗ cũng
không phải là anh, mấu chốt chỉ là anh bị quấy rầy! Hơn nữa lại là dịp ngàn năm
một thuở anh mới đến thư viện, có chuyện quấy rầy đến mình mà không xử lí không
phải tác phong của Chu Vệ anh.
Anh đem chiếc bút
đập lên bàn một tiếng “Cạch”, lạnh lùng nhìn về phía nữ sinh còn đang tập trung
chăm chú vào máy tính, không chút khách khí lên tiếng: “Bạn học này, chơi
trò chơi thì có thể về phòng, em làm ảnh hưởng đến tôi đấy.”
Một lúc lâu sau, lâu đến
khi anh nghĩ rằng cô không nghe thấy mình nói gì định nhắc lại lần nữa, cô gái
kia mới ngẩng mặt lên, ngơ ngác nhìn anh vài giây, rồi chậm rãi nói: “Thật là
ngại quá.” Sau đó nhanh chân nhanh tay thu thập sách vở, rút nguồn điện ôm máy
tính rời đi.
“Bạn học, túi của em.”
Chu Vệ gọi cô lại, nhắc nhở cô quên mang túi sách.
Cô gái kia nghi hoăc nhìn
về phia anh chỉ, lắc đầu: “Không phải là túi của em mà.” Câu này cùng với câu
trước đều mang theo ngữ khí mềm nhẹ, như làm nũng, lại giống như thói quen.
“Có lẽ là bạn học lúc
trước tới đây quên mang theo, để em cầm tới chỗ gửi đồ thất lạc.” Cô quay trở
lại, có chút vụng về khi cầm túi sách với chiếc laptop ôm trong ngực, chậm rãi
đi xuống lầu.
Chu Vệ sửng sốt, nhìn
lướt qua hai chỗ ngồi vừa mới bị người kia chiếm cứ, trong lòng có cảm giác kỳ
lạ, nhưng chỉ là thoáng qua anh lại nhanh chóng chuyên tâm học tiếp.
Rút cục, sự thật chứng
minh vận khí hôm nay của anh không được tốt lắm, hai người đến sau tuy
cũng học hành, nhưng phần lớn thời gian đều không coi ai ra gì lớn tiếng đàm
luận. Sau khi nhắc nhở vài lần, anh cũng không buồn nhắc họ nữa, đành thu dọn
sách vở lặng lẽ tìm chỗ khác.
Đi dạo qua mấy tầng, chỉ
có tầng một là có vẻ ít người hơn, có mấy cuốn sách muốn mượn ở đây, anh tìm
một chỗ đặt túi sách xuống sau đó bắt đầu công việc tìm kiếm. Anh muốn mượn mấy
quyển luật kinh diển, chẳng qua là phần lớn sinh viên bây giờ đối với loại sách
này ngay cả liếc mắt cũng chẳng buồn chứ đừng nói là đọc, tự nhiên sẽ gác lại ở
một góc khuất nào đó. Thật vất vả mới tìm được bốn quyển, còn thiếu một quyển nữa,
anh đang định đi tìm, ánh mắt lại lướt nhanh thấy một người đang ngồi bên góc
cửa sổ. Là cô gái vừa rồi, dáng vẻ cô khá gầy, ngón tay lướt nhanh trên bàn
phím.
Mê trò chơi đến mức này
ư? Nhìn thấy cô như vậy khiến cho anh không khỏi suy nghĩ đến những vấn đề sâu
xa của xã hội.
Anh có chút khinh thường
đi đến bên cạnh cô, ánh mắt nhìn thoáng qua, muốn biết cô chơi trò gì, sau đó
anh lại ngây ngẩn cả người, vài giây sau trở lại vị trí, bước chân có vẻ thiếu
vững vàng.
Trên màn hình căn bản
không có cái gọi là trò chơi, tất cả đều là số liệu, tuy rằng anh học luật,
nhưng vẫn nhìn ra được: Cô không phải đang chơi trò chơi mà là đang lập trình.
Sau đó Chu Vệ dù có cố
gắng như thế nào cũng không thể nhét nổi một chữ, trong đầu tràn ngập những câu
nói “chính nghĩa” của bản thân mình. Anh còn tưởng rằng lúc trước cô ngơ
ngác vài giây là