
cũng giống như những cô gái bình thường khác, sững sờ trước
khuôn mặt của anh, bây giờ nghĩ lại, hẳn là lúc đó cô đang nghĩ
đang nói tôi sao? không phải là tôi đang chơi trò chơi mà>
Thực mất mặt quá đi.
Cô còn đang làm việc rất
say mê, dường như quên mất là mình đang đứng chứ không phải ngồi, nghị lực thật
đáng kinh ngạc.
Qua một hồi lâu, có một
nữ sinh đội chiếc mũ phục vụ tình nguyện cho thư viện chạy qua anh, nhanh chóng
đi đến phía cô. Anh ngồi cách đó không xa, có thể rõ ràng nghe được câu chuyện
của hai người.
“Tiểu Huy, Tiểu Huy, hôm
nay sao cậu lại đổi chỗ chứ? Hại tớ tìm cậu mất nửa ngày, vì sao lại chọn chỗ
này, cũng không phải là không còn chỗ, cậu là VIP, VIP mà.” Nữ sinh giữ chặt
cô, nhỏ giọng oán giận nói.
“Ở đây sẽ không quấy rầy
người khác.” Cô gái ấy cười cười, tắt máy tính nhét vào balo khoác lên vai,
“Tìm tớ có chuyện gì vậy?”
Nữ sinh đội mũ trừng mắt
với cô: “Còn có thể có chuyện gì? Cậu không đến hỗ trợ, sắp quá trưa rồi mà
chúng tớ không có cách nào đi ăn cơm được đây.” Rồi lôi kéo cô đi
tới hướng quầy phục vụ bên kia.
“Cái hệ thống này, lúc
nào cũng gặp trục trặc, cậu nhanh xem một chút đi.” Lại là một câu oán giận.
“Ồ? Các thầy không phải
chuẩn bị rất tốt sao? Các sư huynh đâu?”
“Dựa dẫm vào bọn họ ư?
Nghỉ đi. Cậu có phải là đồng hương với tớ hay không? Nếu là đồng hương thì giúp
tớ, còn không thì tớ tìm người khác đây.”
Triêu Huy cười, kỳ thật
bản thân hệ thống cũng không có lỗi gì, chẳng qua là khi sử dụng không chú ý
thao tác, lại không biết làm sao để khôi phục như cũ mà thôi, nói thật ra là
không có vấn đề gì cả. Cô ngốc như thế nào cũng biết không nên nói câu này ra,
chỉ có thể chịu khó để Mi Nhiễm kéo đi.
Mi Nhiễm lăng xăng như
cún giúp Triêu Huy gỡ ba lô trên vai xuống, nhìn bộ dáng đang chăm chú vào màn
hình máy tính của Triêu Huy, trầm mặc hỏi: “Tiểu Huy, cậu cùng Dương Cảnh sao
thế?”
Triêu Huy trả lời ngắn
gọn: “Chia tay.”
“Ngày hôm qua anh ấy lên
lớp cùng với Lâm Ứng Tuyên, mọi người đều đã biết cả rồi.” Mi Nhiễm cẩn thận
nhìn biểu hiện của cô rồi nói.
“À.” Triêu Huy thản nhiên
lên tiếng, quả thật là tin đồn truyền nhanh quá.
Mi Nhiễm tức giận: “Cậu
cứ chỉ biết à như vậy sao?” Bạn trai của mình bị cướp mà tình địch lại ra sức
tuyên bố chủ quyền như thế! Cậu không thể có một chút biểu hiện bình thường của
con người được sao?
Hệ thống khôi phục, Triêu
Huy theo thói quen chuyển tới trước quầy, hỏi Chu Vệ: “Bạn học, anh muốn mượn
sách sao?”
Chu Vệ rất tự nhiên đem
quyển sách trên tay cùng thẻ thư viện đưa cho cô.
“Xin vui lòng nhập mật
mã.” Cô ra hiệu.
“Triêu Huy, cậu không
thấy tức giận à. Người bị cướp đi là Dương Cảnh, Dương Cảnh đấy.” Mi Nhiễm thật
sự có chút nóng nảy, “Người tốt như vậy, cậu còn không biết quý trọng, hai tay
còn dâng lên cho người ta?”
Triêu Huy một bên cho
mượn sách, một bên trả lời: “Tớ đâu có hai tay dâng cho người khác.” Cô căn bản
là không biết Dương Cảnh ở đoạn đường nào thì rẽ sang một hướng khác, rút cục
mỗi người đi một ngả, cô thực sự mờ mịt, mờ mịt đến không biết nói những suy
nghĩ trong lòng như thế nào.
“Nhưng biểu hiện của cậu
chính là như thế.” Chỉ có chủ động buông tha cho nhân tài thì thái độ mới không
thèm để ý như vậy.
Mi Nhiễm còn muốn tiếp
tục nói nhưng đã bị người khác cắt ngang.
Chu Vệ nhìn thông báo
trên màn hình lượng sách mượn đã vượt quá giới hạn, lại nhìn quyển sách rất
muốn mượn trong tay, hỏi: “Cũng không thể mượn trước được sao?”
Mi Nhiễm chỉ có thể nuốt
lời nói vào trong miệng, vô ý nhìn thoáng qua nam sinh đang mượn sách, thật sự
chỉ là vô ý liếc mắt một cái, tầm mắt cũng không chịu khống chế dừng lại
một chút. Cô lắp bắp trả lời: “Có, có thể a, nhưng với điều kiện ngang nhau,
em, hội chúng em ưu tiên xem xét cho những người có nhu cầu mượn đọc tại chỗ.”
Oh,my god! Đây chính là
Chu Vệ! Đại thần của Học viện Luật, một đối thủ đáng gờm trong đám tinh anh của
đại học A, nam sinh trong khoa xã hội khó có ai sánh được một góc a ~~~~~~~ cô
hôm nay siêu lucky!
“Vậy sao.” Chu Vệ nhăn
mặt lại, buồn rầu.
A ~~~~~~ Chu Vệ nhíu mày
mà cũng đẹp mắt quá đi! ! Mi Nhiễm dường như vì quá xúc động định nói <đừng
lo anh là soái ca em sẽ ưu tiên cho anh>, nhưng thầy giám sát đang nhìn chằm
chằm cô, cô không có cơ hội để làm điều này.
Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ
của Chu Vệ, Mi Nhiễm nhanh tay lục thẻ thư viện của mình ở trong túi, còn chưa
kịp hiến vật quý đã nghĩ ra mình ngày hôm qua vừa mượn một đống tạp chí
giải trí bát quái, đầy mất rồi. Vì sao vì sao vì sao cô vốn không định mượn mấy
quyển tạp chí không có ý nghĩa gì kia mà? Có cái gì so được với Chu Vệ chứ
chuyện này thật khiến cho cô đau lòng quá mà?
Triêu Huy nhìn Mi Nhiễm
luống cuống tay chân, có điểm buồn cười đưa ra thẻ thư viện của mình, giúp cái người
tên là Chu Vệ mượn quyển sách kia, đưa cho anh.
Chu Vệ có điểm do dự nhìn
cô: “Tôi làm thế nào có thể đem sách trả lại cho em?”
Triêu Huy nói: “Trực tiếp
trả cho thư viện là được.” Nghĩ nghĩ rồi lại nói thêm một câu, “Nếu khôn