
hai mắt nhìn nhau, trong ánh mắt mơ hồ có thể thấy
được sát khí khiến người ta phải run rẩy. Mấy người râu ria bên cạnh đều nhất
tề lui xa chín mươi dặm, tránh việc không cẩn thận bị điện cao thế giật chết
người.
“Bộ dạng mặt mũi cũng
không đến nỗi nào, nhưng cử chỉ lại quá lẳng lơ, khiến cho người khác chịu
không nổi.” Lương Thụ Di đánh giá xong.
Người kiêu ngạo như Tĩnh
Tĩnh, tất nhiên không thể nào chịu được sự chế nhạo như vậy, mà nhất là lại
phải chịu loại chế nhạo của kẻ lai lịch không rõ ràng này, cô nén cơn thịnh nộ,
cười nói: “Còn hơn người có chút nhân tính muốn lẳng lơ mà cũng không lẳng lơ
nổi.”
Phương Di nhất thời sùng
bái vô cùng, Tĩnh Tĩnh sư tỷ, tỷ quả thật là rất sắc bén! Chỉ cần một câu là đã
hạ gục được đối thủ… Lương Thụ Di tuy diện mạo xinh đẹp, nhưng tính tình lại
khá nóng nảy!
“Cô!” Bị nói đúng chỗ đau
lòng, Lương Thụ Di nhất thời thẹn quá hóa giận. Bình thường, nếu là những người
khác nói như vậy, Lương Thụ Di có thể sẽ không chấp nhất, nhưng hôm nay cô nghe
nói bác và dì Chu muốn tới thăm Chu Vệ, vừa vặn ba cô cũng có chuyện tới đại
học A, nên cô mới đi theo tới đây, không ngờ vừa vào trường đã nghe nói Chu Vệ
cùng bạn gái đã làm không ít chuyện xấu… Hơn nữa, cô gái kia, bộ dạng còn như
vậy, như vậy… Lực lượng ngang nhau… Cô đương nhiên biết chính mình tính tình
cũng có điểm chưa tốt, rất nhiều người cũng đã nhắc nhở, nhưng lời này lại từ
miệng cô gái đứng trước mặt nói ra, khiến cô vô cùng tức giận.
“Lương tỷ –” đây là tiếng
gọi hoảng hốt của Phương Di.
“Lương Thụ Di!” Đây đích
thị là tiếng quát của Chu Vệ vừa nghe tin đã vội vã chạy đến.
“Thụ Di –” đây là tiếng
kêu sợ hãi của mấy vị phụ huynh theo đuôi Chu Vệ mà tới.
“Lương tiểu thư, tay chân
không có mắt, cẩn thận kẻo đả thương người khác.” Triêu Huy gắt gao giữ chặt
lấy Lương Thụ Di thiếu chút nữa là đã vung tay đến trên mặt Tĩnh Tĩnh, dùng ánh
mắt ý bảo Tĩnh Tĩnh lùi ra xa một chút. Không hiểu tại sao dạo gần đây cô hình như
luôn gặp phải mấy người hễ một chút là dễ dàng kích động, hỡ chút là động tay
động chân? Chẳng lẽ gần đây vũ khúc tinh (sao vũ khúc) có biến động khác
thường?
“Không phải việc của cô,
tránh ra!” Lương Thụ Di hung hăng trừng mắt với Triêu Huy, bỏ tay cô ra. Cô
chính là nuốt không nổi khẩu khí này, cho dù có Chu Vệ đến đây, ba cô đến đây,
hay thiên vương Lão Tử đến đây cũng không được.
Vừa thấy Chu Vệ hổn hển
chạy tới, Tĩnh Tĩnh đã lập tức hiểu ra, Lương Thụ Di kia đích thị là ăn phải
dấm chua sai người (ghen nhầm), cô cười lạnh, không quên kích động: “Cô mới là
người ngoài cuộc ấy, cô mới là người từ nhỏ đến lớn làm trò chia uyên rẽ
thúy ấy.”
Lương Thụ Di mặt nháy mắt
đã tái xanh, vừa tiến về phía Tĩnh Tĩnh vừa hung hăng vung tay lên. Tĩnh Tĩnh
đã đề phòng trước, rất nhanh vọt sang một bên, cùng Phương Di nhàn hạ ngồi ngây
ngốc một bên vừa cắn hạt dưa thưởng thức vừa làm ra vẻ mình vô can NG — cũng
không thể trách cô vô tình vô nghĩa, thật sự là cô đạo hạnh quá nhỏ bé, nên
càng giúp càng rách việc.
Lương Thụ Di không thể
nghĩ tới một cô gái thoạt nhìn có vẻ gầy còm nhỏ bé thế mà có thể đối phó với
mình, mấy cái đại chiêu vừa vung xuống dưới chẳng những không thoát khỏi cô,
còn bị cô kiềm chế, rõ ràng đã muốn hung hăng lúm lấy cô, vậy mà thoắt cái cô
lại không biết sử dụng chiêu gì mà hóa giải được, thật kỳ lạ. Lương Thụ Di khẽ
cắn môi, năm ngón tay dùng một chút lực, xoay trụ của cánh tay cô, ý đồ muốn
chế ngự cô.
Đầu vai truyền đến một
cơn đau khiến Triêu Huy nhận thấy được chiêu nguy hiểm tiếp theo, bất giác hai
chân trụ vững, tay trái chụp ra sau, bắt được cánh tay của Lương Thụ Di.
Không xong rồi! Lương Thụ
Di vừa mới động thủ, cả người đã bị ném mạnh xuống đất…
Triêu Huy lập tức lui vài
bước, xoa bả vai mình, há miệng thở dốc. Suýt chút nữa thì bị trật khớp, thật
là nguy hiểm a.
Lương Thụ Di ôm hận đứng
lên, vẫn còn muốn tiếp tục phân cao thấp, Thọ Thọ lại dũng mãnh phốc một cái,
hướng về phía cô nàng vừa sủa vừa cắn, làm cho cô không kịp ngăn
cản. (Phong Vũ: Thọ Thọ vô địch cẩu sực ta tới đây)
Chu Vệ chạy tới, vội vàng
giật Thọ Thọ, kêu nó dừng lại, nhưng Thọ Thọ vẫn hướng về phía Lương Thụ Di
hung hăng sủa to, sủa đến mức lão Lương cũng phải lo lắng.
“Không có việc gì chứ?”
Chu Vệ lo lắng nhìn về phía Triêu Huy, “Tay em…”
“Không có việc gì.” Triêu
Huy không nhìn hắn cử động cánh tay. Ah… Cô rốt cục cũng hiểu ra ý của Tĩnh
Tĩnh lúc nói câu đó, tất cả việc này cũng chỉ vì nam nhân họa thủy a…
Chu Vệ biết cô buồn bực,
chỉ có thể yên lặng ai oán, ban đầu kế hoạch của hắn chính là hy vọng có thể
thông qua Phương Di làm cho cha mẹ và cô gặp mặt, nào ngờ lại làm ra một Trình
Giảo Kim [2'> là
Lương Thụ Di này… Dẹp yên chuyện của cô trước rồi tính tiếp, trước mắt phải làm
sao giải quyết cái tên Trình Giảo Kim này đi đã, bằng không tiếng sủa của Thọ
Thọ nhất định sẽ kéo bảo vệ tới.
“Chú Lương, chú mang Thụ
Di về đi, cháu không muốn truy cứu chuyện này đâu ạ.” Chu Vệ nhìn nửa ngày,
nói.
Lão Lương im lặng, không
thể không t