Ai Là Định Mệnh Của Ai

Ai Là Định Mệnh Của Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322952

Bình chọn: 8.5.00/10/295 lượt.

đời em!

Sau khi qua được cửa ải thứ nhất, Điền Tịnh tiếp

tục gây khó dễ: “Tiếp theo có một vài câu hỏi, nếu chú rể có thể

trả lời được hết thì sẽ mở cửa cho anh vào. Câu thứ nhất, xin hỏi

cô dâu thích màu gì nhất?”.

Câu này Chu Nhất Minh nắm quá rõ rồi. “Màu đen”.

“Xin hỏi cô dâu thích ăn món gì nhất?”.<>

Câu này Chu Nhất Minh cũng thuộc lòng. “Cô ấy thích

ăn thịt, bất luận là thịt gì”.

“Câu hỏi thứ ba, xin hỏi vòng ba của cô dâu là bao

nhiêu?”.

Câu hỏi này thật làm khó Chu Nhất Minh. “Điều này

làm sao tôi biết được, tôi chưa từng đo thử”.

“Không biết thì sẽ đóng cửa”.

Điền Tịnh làm ra vẻ chuẩn bị đóng cửa, Tạ Đông

Phương vội vàng thò tay vào chặn lại. “Đợi đã, đợi đã, thương lượng,

thương lượng, câu nào không trả lời được chúng tôi sẽ tự chịu phạt.

Phạt chú rể có được không?”.

“Được, phạt chú rể phải nói to một trăm lượt câu:

“Tôi yêu cô dâu Yên Phiên Phi!”.

Chu Nhất Minh ngoan ngoãn đứng bên ngoài nói to đủ

một trăm lượt câu: “Tôi yêu cô dâu Yên Phiên Phi!”, nói gần đủ một trăm

câu thì giọng đã hơi khàn.

Tôi ở trong phòng nghe thấy mà thương quá, vội vàng

gọi Điền Tịnh vào nhắn nhủ: “Đại khái thế là được rồi, cậu định

để chú rể của mình sợ quá chạy mất à? Mình mà không gả đi được,

sẽ chạy sang nhà cậu ăn vạ cả đời đấy”.

Điền Tịnh cười tủm tỉm. “Cậu thấy xót xa hả? Lần

trước một đồng nghiệp của mình cưới, bọn mình còn hành hạ chú rể

khổ sở hơn nhiều, vừa phải nằm sấp chống tay vừa phải giả làm chó

sủa gâu gâu. Nói thực, mình đối xử với Chủ tịch Chu nhà cậu như vậy

là lịch sự lắm rồi đấy. Thôi được, bây giờ bảo anh ấy ký giấy cam

đoan rồi cho anh ấy vào, thế được chưa?”.

Cách một cánh cửa chống trộm, Điền Tịnh cười ha ha

đẩy tờ giấy cam đoan ra cho Chu Nhất Minh. “Này, chú rể, anh xem kĩ

những điều kiện trong tờ giấy cam đoan này, nếu có thể đảm bảo được

thì xin ký tên vào, đọc to một lượt”.

Chu Nhất Minh nhận lấy tờ cam đoan xem kĩ, đám huynh

đệ đi cùng anh ấy cũng nhao nhao vẻ rất hào hứng. “Ôi trời đất ơi!

Đây nào phải là giấy cam đoan, là giấy bán thân làm nô lệ thì đúng

hơn”.

Điều kiện trong tờ cam đoan rất đơn giản.

Tôi xin đảm bảo với bà xã đại nhân:<>

1. Bà xã luôn luôn đúng.

2. Nếu không phải thì nhất định là do tôi nhớ

nhầm.

3. Nếu không nhớ nhầm thì nhất định là do tôi nghe

nhầm.

4. Nếu điều kiện 2, 3 không đúng, vậy thì tuân thủ

điều kiện 1.

Tôi hứa:

Làm tất cả việc nhà (bao gồm cả mát xa cho bà

xã).

Giao tất cả tiền lương (bao gồm cả thu nhập thêm).

Luôn nghe lời bà xã (bao gồm cả những điều sai).

Shopping luôn phải đi cùng (bao gồm cả những nơi

đàn ông không được vào).

Người cam đoan (Ký tên)

Ngày… tháng… năm…

Chu Nhất Minh xem xong liền lập tức ký tên và đọc to

một lượt nên đã vào cửa thuận lợi. Bước qua cửa lớn vẫn còn cửa

nhỏ, tôi bị đám phù dâu bắt trốn vào một trong ba phòng ngủ, đòi anh

ấy phải đoán xem tôi ở phòng nào. Đoán sai lại bị phạt, phạt phải

nằm sấp hít đất hai mươi cái. May mà anh ấy không nhầm, đoán một cái

đúng ngay.

Mở cửa ra, khi vừa nhìn thấy tôi, anh ấy tỏ ra rất

kích động: “Bà xã, gặp được em thật không dễ dàng gì! Cứ như “quá

ngũ quan, trảm lục tướng[2'>” vậy”.

[1'> Có nghĩa là: qua năm cửa ải, chém sáu tướng,

chỉ một việc vô cùng khó khăn.

Tuy được nhìn thấy mặt cô dâu nhưng cũng không có

nghĩa là có thể dễ dàng đưa cô dâu đi được. Bọn Điền Tịnh giấu đôi

giày của tôi đi. Nếu chú rể không tìm được thì đừng nghĩ đến chuyện

rước được dâu.

Một đôi giày để ở nơi nào đó trong số ba phòng ngủ,

hai phòng khách, không phải “mò kim đáy biển” nhưng cũng không phải dễ

dàng gì. Chu Nhất Minh huy động tất cả lực lượng tìm giày khắp các

tủ kệ, xó xỉnh, ở đâu cũng không tìm thấy đôi giầy đó. Cuối cùng

đành nhét phong bì đỏ cho đám phù dâu, xin bọn họ niệm tình gợi ý.

Điền Tịnh nể tình gợi ý cho Tạ Đông Phương. Cuối

cùng cậu ấy cũng tìm được đôi giày đó ở trong thùng gạo, trang

nghiêm như bề tôi lập công nói với Chu Nhất Minh: “Nhất Minh, phải có

thưởng đấy nhé!”.

Chu Nhất Minh vội vàng nhận lấy. “Có thưởng, có

thưởng, về rồi sẽ thưởng”.

Sau khi để tôi đi giày xong, Chu Nhất Minh coi như đủ

điều kiện rước dâu ra khỏi nhà. Mấy ngày sau đó anh ấy vẫn còn xúc

động. “Không dễ chút nào, lấy vợ thật không dễ chút nào!”.

Trêu chọc cô dâu chú rể trong đêm tân hôn vốn là màn

náo nhiệt nhất nhưng chưa đến màn này, Chu Nhất Minh đã phải uống say

rồi mà vẫn không


pacman, rainbows, and roller s