
tôi đã không hợp tác
lại còn làm hỏng hết đại sự.
Sau khi Đới Thời
Phi đi khỏi, ông lại quay sang giáo huấn tôi: “Phiên Phi, con hãy nghe bố nói.
Người đàn ông đó không hợp với con đâu. Những lời cậu ta nói vừa nãy bố nghe là
hiểu, không phải cậu ta thích con mà là mẹ cậu ta thích con. Cậu ta hoàn toàn
vì mẹ mình cần người chăm sóc nên mới chọn một giáo viên tốt tính, tốt nết, có
tấm lòng nhân ái, kiên nhẫn, tỉ mỉ như con thôi.”
Những lời lẽ khó
nghe này chẳng lẽ tôi lại không mơ hồ đoán được? Chỉ là mỗi lần như vậy lại như
con đà điểu vùi đầu trong cát[15'> mà thôi. Bây giờ bố tôi nói
thẳng ra, tôi chẳng khác nào bị người ta đâm cho một nhát nhảy dựng lên, mặt đỏ
tía tai, gân cổ cãi: “Cứ cho là như thế thì đã sao ạ? Anh ấy hiếu thảo với bố
mẹ như vậy thì cũng coi là người tốt.”
[15'> Hình ảnh
ẩn dụ chỉ việc muốn trốn tránh thực tế.
“Với tư cách là
một người con thì cậu ta thực sự hiếu thảo, nhưng nếu chỉ vì thuận lợi cho việc
chăm sóc mẹ mình bị ốm mà tuỳ tiện chọn một người bạn gái, không cần để ý đến
cảm xúc, tình cảm, chỉ cần có thể chăm sóc tốt cho mẹ mình thì thực sự không
thể coi cậu ta là người tốt được. Phiên Phi, con chớ nên bị vẻ bề ngoài khôi
ngô, tuấn tú của một người đàn ông làm cho mờ mắt, cần phải biết vỏ quả lê
xanh, nhìn thì đẹp nhưng không ăn được!”<>
Đạo lý này không
phải tôi không hiểu, nếu chuyện xảy ra với người khác, tôi cũng sẽ như bố,
khuyên nhủ họ chọn người yêu chớ nhìn vẻ bề ngoài, phải chú trọng đến vẻ đẹp
bên trong. Nhưng khi chuyện xảy ra với mình lại khó tránh khỏi việc người ngoài
cuộc tỉnh táo hơn kẻ trong cuộc.
Tôi luyến tiếc
không nỡ bỏ Đới Thời Phi bởi vì trong suy nghĩ của tôi, anh ấy là ứng cử viên
sáng giá nhất để làm người yêu lý tưởng của tôi từ trước đến nay. Hơn nữa, anh
ấy lại tự nguyện muốn cùng tôi thiết lập mối quan hệ yêu đương. Bất luận anh ấy
đồng ý hẹn hò với tôi vì lý do gì, tôi cũng không dễ dàng từ bỏ cơ hội này. Có
thể bây giờ anh ấy không có tình cảm với tôi nhưng tôi tin tình cảm có thể dần
dần bồi đắp. Sau một thời gian chúng tôi ở bên nhau, tôi không tin mình không
thể nắm bắt được trái tim anh ấy.
Vì thế tôi kiên
quyết không nghe lời khuyên của bố: “Việc của con tự con giải quyết, không cần
bố phải quan tâm. Con vẫn muốn ăn quả lê xanh ấy.”
10.
Vì Đới Thời Phi,
tôi gần như trở mặt với bố.
Đới Thời Phi biết
tôi cảm thấy áy náy sau chuyện xảy ra giữa anh ấy và bố tôi, buổi tối hôm đó,
sau khi rời khỏi nhà họ Đới, anh ấy lái xe đưa tôi về, nói với tôi rất nhiều,
còn nói thật khó để giãi bảy những suy nghĩ của mình.
Anh ấy nói ngày
trước đã từng yêu một cô gái, đó là một mối tình rất nghiêm túc và chân thành.
Cô ấy là bạn cùng lớp thời đại học, sau đó cùng sang Mỹ học tiến sĩ. Bọn họ yêu
nhau gần mười năm nhưng năm ngoái cô ấy đột nhiên nói chia tay vì có người con
trai khác.
Khi ấy tinh thần
Đới Thời Phi rất suy sụp, không lâu sau lại nhận được tin mẹ anh ấy đi kiểm tra
và phát hiện bà bị ung thư vú, anh ấy lập tức về nước, đã mất tình yêu thì
không để mất thêm tình thân nữa, anh ấy càng coi trọng gia đình. Vì anh ấy nhận
ra rằng, trên thế gian này chỉ có bố mẹ mới là người không bao giờ từ bỏ anh
ấy, luôn yêu thương anh ấy.
“Trước đây mẹ anh
không bao giờ thúc giục anh lấy vợ nhưng từ khi biết mình bị bệnh, bà luôn kỳ
vọng anh có thể sớm tìm được một cô gái nào đó để kết hôn, sinh con đẻ cái để
bà sớm được bế cháu, bởi vì bệnh ung thư vú trong vòng năm năm nguy cơ tái phát
là rất cao. Anh hiểu bà và cũng muốn để bà toại nguyện, liền đồng ý đi xem mặt.
Chỉ cần một người con gái tốt tính, có tấm lòng nhân ái, có thể cùng anh hiếu
thảo với mẹ là được, ngoài ra anh không có yêu cầu gì khác. Có thể nói, anh
hoàn toàn là vì mẹ mà chọn nàng dâu, chứ không phải vì mình mà chọn vợ. Bởi vì
sau khi bạn gái anh bỏ đi, trái tim anh đã chết rồi. Đối với anh, có lấy ai
cũng chẳng có gì khác biệt. Hôm đó, sau khi gặp em về, mẹ anh hỏi cặn kẽ hoàn
cảnh của em. Nghe nói em là giáo viên mầm non bà rất thích, nói đa số giáo viên
mầm non đều biết quan tâm chăm sóc người khác, cũng rất biết dạy dỗ con cái, là
một người vợ lý tưởng để lựa chọn, bảo anh thử tìm hiểu thêm xem sao. Sau khi
hẹn hò, anh cảm thấy em thực sự là một người tốt bụng, liền dẫn em về ra mắt bố
mẹ. Kết quả em cũng biết rồi, hai người họ đều thích em.Thời gian này, em đã
tận tình chăm sóc mẹ anh, cả nhà anh thật sự rất biết ơn em!”
Quả nhiên bố tôi
nói trúng phóc, không phải Đới Thời Phi thích tôi mà là bố mẹ anh ấy thích tôi.
Bây giờ anh ấy đã nói rõ ngọn ngành cho tôi nghe, ánh mắt tràn đầy cảm giác tội
lỗi. Vẻ áy náy của anh ấy khiến những giận dữ, oán hận nhen nhúm trong lòng tôi
đều tan biến.
“Yên Phiên Phi,
những câu hỏi của bố em hôm qua đã khiến anh chết lặng,bây giờ mới định thần
trở lại. Những ngày qua anh vẫn luôn lừa dối em. Thực sự anh không có tình cảm
với em, hoàn toàn là vì lợi dụng em để giúp anh chăm sóc mẹ. Anh xin lỗi!”
Anh ấy đã thẳng
thắn thì tôi cũng nói thẳng: “Không có gì, đều do em tự nguyện c