
tiểu học mỗi lần nhắc đến anh ta đều
dở khóc dở cười, bởi vì anh ta nổi tiếng là chúa viết sai.
Buồn cười nhất là
có một bài tập ngữ văn yêu cầu phải viết hai câu thành ngữ liên quan đến động
vật. Anh ta viết: “Con ngỗng bay lên cung trăng” (viết đúng là “Hằng Nga bay
lên cung trăng”[12'>) và viết “Con rết mà về” (viết đúng là “Không công mà về”,
“Về không công”[13'>). Cô giáo Thường tức quá lôi anh ta lên văn phòng mắng cho
một trận, còn bắt anh ta viết bản kiểm điểm nữa.
[12'> Trong tiếng
Trung, từ “con ngỗng” và “Hằng Nga” đọc hơi giống nhau.
[13'> Trong tiếng
Trung, từ “con rết” và “không công” đọc giống nhau.
Vừa nhìn bản kiểm
điểm anh ta đưa, cô giáo Thường đã tức còn tức hơn. “Cô giáo Thường, em sai
rồi...” Đấy, vừa viết đã sai, bản kiểm điểm này coi như chẳng có tác dụng gì.
Cho đến tận bây
giờ thỉnh thoảng anh ta vẫn mắc lỗi một cách hài hước như thế.
Nhà anh ta ở tầng
một nên trước cửa có khoảng đất rộng hơn một chút. Mẹ anh ta sau khi nghỉ hưu,
chán không có việc gì làm liền cải tạo chỗ đất trống đó thành một khoảng sân
nhỏ, ngoài trồng cây cảnh bà còn nuôi vài con gà. Thường ngày Chu Nhất Minh rất
thích ăn trứng gà, chiên hấp hầm nấu thế nào anh ta cũng ăn tuốt. Vì thế mẹ anh
ta nuôi mấy con gà đẻ trứng để ngày nào anh ta cũng có trứng ăn.
Hôm con gà mái
nhà anh ta đẻ trứng lần đầu tiên, anh ta vui mừng hớn hở khoe trên blog là: “Mẹ
già nhà tôi bắt đầu đẻ trứng rồi”, ha ha ha ha...
“Gà mái” anh ta
lại viết thành “mẹ”, tôi nhìn thấy mà cười vỡ cả bụng, ha ha ha ha! Tôi chạy đi
tìm bà Chu “mật báo”, bà liền quay sang cốc vào đầu cậu ấm một cái, mắng: “Tên
tiểu tử chết tiệt này, mẹ của con làm sao đẻ được trứng? Nếu có đẻ được thì
đúng là kiếp này đã trót đẻ ra một quả trứng thối là con thôi.”
Sau khi Chu Nhất
Minh cầm cuốn Ba trăm bài thơ Đường về, tôi liền gọi điện cho
Điền Tịnh, kể cho cô ấy nghe chuyện tiếu lâm này. Cô ấy nghe vẻ rất thích thú.
“Wow, Chu Nhất Minh lần này quyết tâm nghiên cứu thơ ca cơ đấy. Đợi vài hôm nữa
gọi anh ta đến, kiểm tra xem học hành tiến bộ đến đâu rồi.”
Tôi đương nhiên
tán đồng. Nhưng mấy hôm sau tôi chẳng có thời gian mà quan tâm xem anh ta tiến
bộ hay chưa bởi vì nhà họ Đới có chuyện, bà Đới bị cảm.
Cảm cúm không
phải là bệnh gì nghiêm trọng, nhưng đối với người đang trong quá trình điều trị
hoá chất thì một lần bị cảm nhẹ cũng có thể đe doạ đến tính mạng. Đối với những
bệnh nhân ung thư, sức đề kháng với virus vốn đã kém, một khi bị virus cúm tấn
công bất ngờ, hàng rào miễn dịch vốn đã mong manh bị tan vỡ thì chỉ có đi đời
nhà ma. Cho nên khi bà Đới bị cảm, cả nhà Đới Thời Phi không dám lơ là chút
nào.
Đới Thời Phi xin
nghỉ phép một tuần để về nhà đưa bà đi khám bệnh, uống thuốc. Người bình thường
bị cảm thì chỉ một tuần là khỏi, nhưng vì hệ miễn dịch của bà kém nên bệnh
thuyên giảm rất chậm, lại còn bị ho, nghẹt mũi khó chịu.
Là bạn gái của
Đới Thời Phi, hằng ngày, sau khi tan làm tôi vội vàng chạy sang nhà anh ấy, đến
một cái là lao vào bếp nấu những món xúp vừa dễ tiêu vừa bổ dưỡng cho bà bồi bổ
sức khoẻ. Về mặt này, tôi rất có kinh nghiệm. Hồi mẹ đẻ tôi bị ốm nặng, tôi đã
nghiên cứu và nấu những món xúp rất ngon. Bà Đới không thấy ngon miệng, cái gì
cũng không muốn ăn nhưng tôi nấu xúp thì bà ăn được nhiều hơn một chút. Thật nở
mày nở mặt! Bà khen tôi nấu ăn ngon, còn nói thời buổi này thật khó tìm được
một cô gái chịu vào bếp, bà rất hài lòng vì con trai bà đã tìm được một người
như thế.
Bà Đới tuy bị ốm
nhưng tinh thần vẫn minh mẫn, bà đã khen ngợi tôi rất nhiều. Bà mà khen nữa,
chắc tôi phổng mũi lên mất.
Đới Thời Phi vì
thế rất biết ơn tôi. Hết tuần nghỉ phép, anh ấy đã trịnh trọng giao phó mẹ mình
cho tôi. Anh ấy nói: “Yên Phiên Phi, anh giao mẹ cho em. Chắc chắn em sẽ khiến
anh yên tâm mà, đúng không?”
Vì sự tin tưởng
của Đới Thời Phi và vì muốn anh ấy yên tâm nên bất luận thế nào tôi cũng không
thể phụ lòng tin của anh ấy. Đới Thời Phi đi rồi, hằng ngày sau khi tan làm tôi
vẫn chạy đến nhà họ Đới trình diện, như một nàng dâu hiếu thảo bận rộn nấu
nướng trong bếp một hồi, sau đó bưng bát xúp lên đưa cho bà Đới ăn, thường sau
mười giờ tối tôi mới về nhà.<>
Bố tôi có thói
quen ngủ sớm dậy sớm, hằng ngày cứ chín giờ ba mươi là ông đi ngủ, thế nên khi
tôi về đến nhà thì ông đã ngủ mất rồi. Buổi sáng đúng sáu giờ ba mươi ông dậy,
đi bộ ra công viên gần nhà tập thể dục một tiếng, sau đó ăn sáng rồi thong dong
về nhà. Lúc đó thì tôi đã đi làm rồi.
Mấy ngày liền lão
nhân gia không thấy mặt mũi con gái rượu đâu, trong lòng cũng có chút ấm ức,
hôm nay gọi điện cho con gái hỏi: “Tối nay con về nhà ăn cơm chứ?”
“Bố, không phải
bố không biết, mẹ của Đới Thời Phi đang bị ốm, con phải đến chăm sóc giúp nên
không về nhà ăn cơm đâu, bố và dì Thạch cứ ăn đi.”
Bố tôi không hài
lòng chút nào, nói: “Nuôi con gái đúng là nuôi hộ người ta, còn chưa gả đi mà
đã một lòng hướng về người ta rồi. Sao không ở luôn bên ấy đi, còn về nhà làm
gì?”
Đương nhiên biết
bố nói thế là đang giận dỗi nhưng hôm