
nhiều cháo một chút. Chẳng
phải em cũng đang muốn giảm béo sao?”
Kể cũng đúng, đang cần giảm béo mà! Thế là tôi không phàn
nàn chuyện ăn cháo nhạt nhẽo không mùi vị nữa, quay sang hỏi anh ta: “Chu Nhất
Minh, anh đã phá hỏng buổi hẹn hò, còn khiến em thê thảm thế này nữa. Anh định
bù đắp cho em thế nào?”
“Vẫn chưa nghĩ ra, hay là sau khi em khỏi ốm, anh trai sẽ
mời em một bữa thật thịnh soạn nhé!”
“Cái gì? Một bữa em đã đủ tiêu rồi, anh nghĩ hay nhỉ?”
“Vậy hay là... ăn xong anh trai sẽ đưa em đi dạo phố, em
thích gì thì cứ mua, anh trai chi hết, được không?”
Thế còn được! Nghĩ lại ngày trước anh ta cứ lững thững theo
sau Đinh Man như quân hầu, giờ tôi cũng sắp được tận hưởng cảm giác có người
theo sau phục vụ rồi.
Khi bệnh coi như đã khỏi, Chu Nhất Minh y hẹn mời tôi một
bữa thịnh soạn. Nói thực, thời gian này tôi vẫn phải ăn đồ thanh đạm, dễ tiêu
nên không tốn kém lắm, vì thế tôi quyết tâm triệt anh ta bằng con đường mua
sắm.
Chu Nhất Minh đọc được tâm ý của tôi, mặt đầy đau khổ nói:
“Bé bự, giết thì giết nhưng đừng giết thê thảm quá nhé! Em biết đấy, gần đây
anh trai dồn tiền vào sửa sang nhà nên nghèo lắm, trong ví chỉ có vài đồng
bạc.”
Căn hộ mới của Chu Nhất Minh tháng trước đã được giao lại,
có chìa khóa trong tay rồi thì bắt đầu sửa sang. Anh ta chưa muốn sửa sang ngay
nhưng bố mẹ anh ta cứ giục, nói là vật giá ngày càng tăng, làm sớm ngày nào lợi
ngày ấy. Khi tìm đối tượng, có cái nhà mới đàng hoàng rồi thì cũng được cộng
thêm vài điểm.
Tôi cười ha ha, nói: “Không sao, tiền mặt không đủ thì anh
Nhất Minh trả bằng thẻ tín dụng cũng được.”
Lang thang trên phố một hồi, tôi mua bao nhiêu thứ. Ở cửa
hàng trang sức, tôi mua một đôi kẹp tóc pha lê rất đẹp. Trong cửa hàng mỹ phẩm,
tôi mua một lọ kem chống nắng. Vào cửa hàng đồ gia dụng, tôi mua một khung ảnh
rất sang trọng... Ghé qua cửa hàng tranh thêu chữ thập, bị mấy cô nhân viên tán
hươu tán vượn, bùi tai tôi lại mua một bức. Trước đây tôi chỉ dùng kim để đơm
cúc áo, vậy mà bây giờ còn định thêu cả hoa nữa. Sau khi thanh toán bằng thẻ
xong, Chu Nhất Minh nói, chắc chắn bức tranh thêu chữ thập này tôi không vứt bỏ
thì cũng đem cho thôi.
Đi qua một cửa hàng bán phụ kiện thời trang, tôi nhìn thấy
trên tấm kính bên đường treo các loại móc treo điện thoại rất đẹp, chợt nhớ ra
móc treo điện thoại của mình đã bị hỏng, định vào trong mua một cái thì Chu
Nhất Minh nói: “Vừa vặn hai hôm trước móc treo điện thoại của anh bị hỏng, anh
trai cũng muốn mua một cái.”p>
Chúng tôi cùng vào trong chọn, lúc đầu ai chọn của người ấy,
về sau chủ cửa hàng đi ra nhiệt tình giới thiệu: “Các bạn qua đây xem đi, bên
này đều là những mẫu móc treo điện thoại đôi mới nhất đấy, rất hợp với những
cặp tình nhân trẻ như hai bạn.”
Cặp tình nhân trẻ... Tôi và Chu Nhất Minh đưa mắt nhìn nhau,
phải rồi, bây giờ chúng tôi đang yêu nhau mà, sao có thể mặc ai người ấy mua
chứ? Thế là anh ta lập tức kéo tôi qua bên đó xem, cười hì hì nói: “Đi thôi,
bạn gái của anh, chúng ta chọn một đôi móc treo tình nhân nào!”
Có rất nhiều loại móc treo điện thoại đôi, dễ thương có, hài
hước có, ấm áp có, lãng mạn có... nhìn hoa cả mắt, không biết đường nào mà
chọn. Lúc đầu tôi thích một đôi móc treo thiên thần màu trắng nhưng Chu Nhất
Minh phản đối: “Cái này trông nữ tính quá, anh trai dùng người ta sẽ cười chết
mất.”p>
Anh ta thích cặp móc treo hình Sói xám và Sói đỏ giống nhân
vật trong phim hoạt hình hơn.
“Em đã bao giờ xem bộ phim hoạt hình này chưa? Cặp vợ chồng
Sói xám và Sói đỏ này rất vui vẻ. Ông chồng Sói xám rất sợ vợ, Sói đỏ động một
tí là cầm chảo đánh chồng, giống y như em đánh anh trai ấy.”
Tôi chưa từng xem bộ phim hoạt hình Cừu vui vẻ và
Sói xám này, chỉ nghe qua thôi. Trong nhà không có trẻ con, bình
thường không bao giờ bật kênh dành cho thiếu nhi. Không như Chu Nhất Minh, suốt
ngày đến nhà chị họ chơi, đùa với hai cô cháu gái, cùng chúng xem phim hoạt
hình, đưa chúng đi mua truyện tranh và các đồ chơi liên quan.
Đã không chọn được cái nào ưng hơn thì mua cặp móc treo Chu
Nhất Minh thích vậy, hơn nữa cặp sói này càng nhìn càng đáng yêu. Sau khi thanh
toán xong, chúng tôi mỗi người cầm một con, đang định lấy điện thoại ra đeo vào
thì chủ cửa hàng lại nhiệt tình nói: “Hai bạn nên đưa móc treo của mình cho
người kia.”
Được gợi ý, thế là chúng tôi trao đổi móc treo điện thoại
cho nhau. Chu Nhất Minh hết nhìn điện thoại của anh ta lại nhìn sang điện thoại
của tôi, cặp móc đôi này đã minh chứng hai chủ nhân của chúng là một cặp. Anh
ta vỗ nhẹ vào vai tôi, cười nói: “Bạn gái ơi, bây giờ cũng hơi có cảm giác em
là bạn gái của anh rồi. Có vật chứng rồi nhé!”
Đeo cặp móc treo điện thoại tình nhân này vào đã thực sự
khiến chúng tôi nhận thức rõ hơn mối quan hệ của hai người là mối quan hệ yêu
đương chứ không phải bạn bè nữa. Tôi định nhân cơ hội này thử làm nũng trước
mặt Chu Nhất Minh, thế là vừa tiếp tục dạo phố vừa ngầm chuẩn bị tinh thần. Sau
khi đã sẵn sàng và đợi đến thời cơ chín muồi, tôi liền quay sang Chu Nhất Minh,