
ứng, đôi môi của tôi đã dính chặt vào môi anh ta. Một nụ hôn mạnh như vũ
bão, mãnh liệt tới mức khiến tôi suýt ngạt thở. Rất lâu sau anh ta mới buông
tôi ra, vừa hổn hà hổn hển vừa cười nói: “Sao hả, rốt cuộc ai xử lý ai? Đừng có
nghĩ anh trai không đánh lại em nhé! Trước đây anh trai nhường em thôi.”
Tôi thừa nhận tôi
sai, đừng nhìn anh ta thấp bé mà khinh thường nhé! Một khi đã phát huy hết sức
mạnh thì ngay cả giãy giụa tôi cũng không làm nổi. Đàn ông rốt cuộc vẫn là đàn
ông!
Nhưng tôi vẫn
mạnh miệng: “Tại em nhất thời bị anh tấn công bất ngờ thôi. Không tính.”
“Không tính? Vậy
có cần để em chuẩn bị một lát rồi làm lại không?”
Tôi biết lúc này
mình không phải là đối thủ của anh ta, chỉ có thể tìm cảm giác thành công trong
quá khứ. “Chu Nhất Minh, đừng quên hồi nhỏ toàn là em cõng anh đi ăn trộm nho
nhé! Ngày ấy nhìn anh như cây đậu non, gầy đến mức không có chút sức lực.”
Anh ta tỏ ra
không hiếu thắng như tôi: “Cái đó thì anh thừa nhận, ngày ấy em to gấp đôi anh.
Anh còn nhớ có lần cùng em chơi trò chơi, suýt chút nữa bị em đè chết rồi.”
Thật thế không?
Chuyện xảy ra khi nào, sao tôi lại không nhớ nhỉ? “Lần nào chơi trò chơi mà em
suýt đè chết anh? Chơi trò gì vậy?”
Anh ta nhìn tôi,
cười mãi không thôi: “Em không nhớ một chút nào à?”
Anh ta cười nhiều
quá làm tôi bán tín bán nghi, trở nên bối rối. “Rốt cuộc là trò gì?”
“Không nhớ thì
thôi.”
Anh ta nói lấp
lửng, thật không giống với tính cách thường ngày. Tôi không chịu bỏ qua: “Có gì
thì mau nói ra đi, chơi trò thần bí nữa chứ!”p>
“Vậy anh gợi ý
một tí nhé! Khi đó hai đứa mình còn rất nhỏ, khoảng năm, sáu tuổi thôi. Một hôm
em chạy sang nhà anh tìm anh để chơi, nói đêm qua nhìn thấy bố mẹ em chơi một
trò chơi, trông có vẻ rất hay, muốn anh chơi cùng em. Sao hả, nhớ ra chưa?”
Theo gợi ý của
anh ta, tôi lật giở lại ký ức của mình... Đột nhiên tôi nhớ ra! Câu chuyện của
những năm tháng ấu thơ đó khiến tôi chợt đỏ mặt.
Ngày ấy, tôi và
Chu Nhất Minh đều còn rất nhỏ, rốt cuộc là năm hay sáu tuổi tôi cũng không nhớ
rõ. Chỉ nhớ khi ấy là mùa xuân, có một đêm tôi đang ngủ thì chợt tỉnh giấc,
liền trèo xuống giường đi tiểu. Khi đi ngang qua phòng bố mẹ, tôi nhìn qua khe
cửa thấy hai người quấn lấy nhau, lăn qua lăn lại trên giường. Họ vừa lăn vừa cười
rất vui vẻ.
Trẻ con như tôi
không biết họ đang làm gì, liền đẩy thẳng cửa bước vào hỏi: “Mẹ, mẹ và bố đang
làm gì thế?”
Bố mẹ tôi không
ngờ tôi chạy vào, vội vàng buông nhau ra, sau đó nói với tôi là bọn họ đang
chơi trò chơi rồi dỗ tôi về phòng ngủ tiếp. Tôi cũng ngoan ngoãn quay trở về
phòng.
Ngày hôm sau tôi
chạy sang nhà Chu Nhất Minh tìm anh ta chơi cùng, chơi bi một lúc thấy chán,
tôi chợt nhớ ra đêm qua bố mẹ tôi chơi trò chơi có vẻ rất vui, muốn thử xem
sao. Nói với Chu Nhất Minh, anh ta cũng rất hứng thú, nghĩ trò chơi người lớn
thích thì chắc chắn sẽ rất thú vị. Thế là chúng tôi cùng leo lên giường của bố
mẹ Chu Nhất Minh, học theo bố mẹ tôi quấn lấy nhau rồi lăn qua lăn lại.<>
Lăn được vài vòng
thì Chu Nhất Minh không làm nữa. “Em nặng quá, sắp đè chết anh rồi đây này. Trò
này chẳng có gì hay ho, không chơi nữa!”
Tôi cũng không
thấy trò này hay ở điểm nào. Tôi và Chu Nhất Minh chuyển sang chơi trò bật lò
xo trên đệm.
Hôm đó chúng tôi
nô đùa, nhảy đến mức chiếc đệm lò xo Simmons của bố mẹ Chu Nhất Minh không còn
ra hình thù gì nữa, không cần phải nói, khi tan làm về mẹ anh ta thấy thế, đánh
cho anh ta một trận.
Chuyện này về sau
tôi không còn nhớ nữa, có trời mới biết tại sao Chu Nhất Minh vẫn nhớ rõ như
thế. Tên tiểu tử thối ấy còn cười khoái chí. “Khi ấy anh suýt bị em đè chết,
còn không nhớ nữa à? Cho nên khi vào tiểu học, sau khi em nói có cậu bạn bắt
nạt em, anh nghĩ nếu đánh nhau, nhất định cậu bạn không địch nổi em đâu, vì thế
anh mới bảo em đừng sợ, cứ đè chết nó là được.”
Thảo nào khi ấy
anh ta ủng hộ kế hoạch tác chiến của tôi, hóa ra trong lòng đã có dự tính trước
và anh ta cũng nhận thức được sức lực của bản thân mình. Sao ngày ấy tôi nhận
thức được sức lực của bản thân mình. Sao ngày ấy tôi lại ngốc nghếch tin lời bố
mẹ để rồi sang tìm anh ta “chơi trò chơi” chứ? Tuy làm chuyện ngốc nghếch ấy
khi còn nhỏ nhưng giờ nghĩ lại vẫn thấy xấu hổ.
Mặt đỏ ửng, tôi
quay lại truy cứu trách nhiệm của Chu Nhất Minh: “Toàn nhớ những chuyện xấu,
đầu anh không suy nghĩ lành mạnh được một chút à?”
Anh ta còn cười
to hơn. “Cái gì? Đầu anh không suy nghĩ lành mạnh á? Yên đại tiểu thư, em nói
xem, em không thể buộc tội anh như thế được. Anh không có tư duy lành mạnh cũng
là do cái trò chơi không lành mạnh của em đấy chứ!”
Tôi phải biện
bạch cho cái thanh danh trong sạch của mình: “Ngày ấy em có hiểu gì đâu.”
“Anh cũng không
hiểu cho nên mới ngốc nghếch cùng em chơi trò chơi. Trò đó...” Anh ta nói đến
đó thì không nói tiếp nữa, cứ tủm tỉm cười.
Nhắc lại chuyện
cũ, tôi xấu hổ quá liền vội vàng bỏ đi. “Em đi đây, anh cứ đứng đấy mà cười
ngốc nghếch một mình đi.”<>
Tôi ba chân bốn
cẳng chạy lên lầu, sau lưng vẫn còn vang vọ