
ng tiếng cười nói của Chu Nhất Minh:
“Đèn cầu thang hỏng rồi, em chạy chậm thôi kẻo ngã đấy.”
Sau khi về nhà
tắm rửa xong, tôi lên QQ kể cho Điền Tịnh nghe chuyện ngốc nghếch vì hồi bé
thiếu hiểu biết ấy. Điền Tịnh gửi liên tiếp mấy biểu tượng cười ha ha. “Buồn
cười chết mất, hóa ra còn nhỏ như thế mà cậu và Chu Nhất Minh đã chơi trò “vận
động trên giường” rồi, hai người đáng yêu quá đi!”
Tôi cũng thấy
buồn cười, hồi nhỏ sao lại ngốc đến thế? Ngốc đến đáng yêu!
Ngày hôm sau gặp
lại Chu Nhất Minh, anh ta vẫn còn tủm tỉm cười vẻ ám muội. Tôi biết rõ anh ta
cười cái gì, liền đá cho anh ta một cái. “Cảnh cáo anh nhé! Còn cười nữa là em
không thèm chơi với anh đâu.”
“Thôi thôi, anh
trai không cười nữa. Nói vào việc chính nhé, tối nay chúng ta ăn gì?”
Sau khi thử hẹn
hò, tôi và Chu Nhất Minh tan làm thường hay đi ăn tối cùng nhau, ăn xong lại
tiếp tục chương trình khác, chúng tôi phải nuôi dưỡng tình cảm trong thế giới
của hai người.
Tôi nghĩ một lát
rồi nói: “Em muốn ăn ở nhà hàng nào có món khấu nhục[2'>.”
[2'> Món ăn nổi
tiếng của Trung Quốc, làm từ thịt lợn, hơi giống món thịt kho tàu nhưng làm cầu
kỳ hơn và có vị ngon hơn.
Anh ta vỗ ngực.
“Không vấn đề gì, đi theo anh, có thịt ngay.”
Tôi hớn hở theo
anh ta đi ăn. Chúng tôi ăn hết sạch một bát khấu nhục, ăn xong tôi mới thấy hối
hận. “Haizz, lại ăn nhiều thịt rồi, giờ em đang giảm béo mà!”
“Em còn giảm béo
cái nỗi gì! Giảm tới giảm lui cũng có gầy được chút nào đâu. Thôi, cứ như thế
cũng được. Anh trai thấy em “châu tròn ngọc sáng” như vậy cũng không khó coi
đâu.”
Câu nói này nghe
thật dễ chịu! Tôi không cần phải chiến đấu với cái thể trọng của mình nữa. Thực
sự không phải tôi không muốn ăn uống điều độ, ăn kiêng khổ quá rồi. Còn nhớ có
lần để giảm béo tức tốc, một ngày ba bữa tôi toàn ăn táo, về sau ăn nhiều đến
mức nhìn thấy táo đã ợ chua.
Tốt rồi, bây giờ
không cần làm thế để lấy lòng bạn trai nữa. Chu Nhất Minh từ nhỏ đã quen nhìn
thân hình Bé bự của tôi, có khi tôi gầy đi anh ta lại thấy không quen ấy chứ.
Thế là bữa tối
tôi và Chu Nhất Minh thường đi khắp chốn, ăn uống no nê, sau đó lại tìm chỗ để
chơi, chen chúc trên phố hoặc xem phim hay đến câu lạc bộ...
Có lần anh ta đề
nghị dạy tôi chơi điện tử, kéo tôi vào phòng trò chơi. Về mặt này tôi rất ngốc,
học thế nào cũng không biết chơi, còn anh ta lại là một cao thủ, trò gì cũng
giỏi. Khi chơi trò gắp thú bông, chân tay tôi vụng về đến mức không gắp được
con nào. Anh ta vừa ra tay đã gắp được một con gấu bông rất đẹp.
Tôi thích quá, ôm
lấy con gấu bông khen ngợi anh ta: “Anh giỏi thế!”
“Cái đó thì nhằm
nhò gì, năm xưa sau khi thi đại học xong, anh và đám bạn cùng lớp đi chơi thư
giãn. Anh gắp được con thú bông to nhất, đắt nhất, đẹp nhất khiến cho mặt ông
chủ khi đó tái mét.”
“Thật không? Thế
con thú bông đó đâu?” Hình như tôi không nhìn thấy con thú bông nào ở nhà Chu
Nhất Minh.<>
“Khi ấy anh đem
tặng rồi, anh là con trai, chơi mấy thứ ấy làm gì.”
Tôi đang định hỏi
anh ta tặng ai thì anh ta đã hỏi tôi trước: “Em nhìn lại xem, thích con nào nữa
không? Anh trai gắp cho em.”
Tôi chỉ con thú bông to nhất. “Vậy anh gắp con to nhất kia
cho em đi.”p>
“Không vấn đề gì.”
Gắp con thú bông to tướng như thế hơi khó nhưng sau nhiều
lần thất bại, cuối cùng Chu Nhất Minh cũng gắp được. Tôi ôm hai con thú bông,
một lớn một nhỏ, tâm trạng đang vui liền thưởng cho anh ta một nụ hôn. Anh ta
không chịu, nói ít nhất phải thưởng hai cái, thế là tôi lại thưởng thêm một cái
nữa.
Khi tôi ôm hai con thú bông về nhà, bố tôi vẫn chưa ngủ, ngước
ánh mắt đầy hoài nghi sau cặp kính lão, hỏi tôi: “Sao mấy ngày nay tan làm con
không về nhà ngay? Đi đâu thế? Mấy con thú đó ở đâu ra?”
Tôi nói dối mà sắc mặt không thay đổi: “Con đi dạo phố với
Điền Tịnh, đi qua cửa hàng thú bông, thấy hai con này đáng yêu nên mua về.”
Bố tôi “ừm” một tiếng rồi nói: “Thì ra là thế, bố cứ tưởng
con lại có bạn trai mới rồi.”
Tôi vội vàng phủ nhận: “Không có chuyện đó đâu, bố đừng đoán
lung tung!”
Sau đó, tôi chạy vào trong phòng, bí mật gọi cho Chu Nhất
Minh, nói lại cho anh ta nghe những lời bố tôi vừa nói. Anh ta vừa cười vừa thì
thầm nói mẹ anh ta cũng nói thời gian gần đây tan làm không thấy anh ta đâu, có
phải là có bạn gái mới rồi không.
Anh ta đương nhiên phủ nhận, một lời cũng không hé lộ. Mẹ
anh ta còn dùng giọng điệu của Triệu Bổn Sơn[3'> nói: “Khả năng
là có!”
[3'> Diễn viên nổi tiếng của Trung Quốc.
Anh ta lại học theo cách đó trả lời: “Thật sự không có.”
Tôi nghe thấy thế thì buồn cười quá, cảm giác hai chúng tôi
cứ như đảng viên bí mật, hoạt động ngay dưới mũi quân địch mà không bị phát
hiện.
9.
Làm đảng viên bí mật cũng hay nhưng thực hiện công việc bí
mật lại không dễ dàng gì. Hôm nay, tôi và Chu Nhất Minh đang ở nhà hàng thì gặp
người quen. Chúng tôi đã thanh toán xong, chuẩn bị đi khỏi thì gặp La Lợi và
ông chồng thạc sĩ cũng đến ăn.
La Lợi và chồng có vẻ ngoài rất cân xứng, vợ xinh đẹp, thon
thả, chồng cao to, tuấn tú, đứng cạnh nhau có thể nói là