
ủ đến tận trưa mới tỉnh dậy vì
đói, tôi định xuống bếp, nhét đầy bụng rồi lại lên giường ngủ tiếp
nhưng đi qua phòng khách lại thấy bố và dì Thạch đang ngồi nói
chuyện, vẻ mặt rất căng thẳng, tôi chỉ nghe loáng thoáng được một
câu: “… Vẫn còn may, tất cả mọi người đều bình an vô sự trở về, chỉ
có một người bị thương nhẹ”.
Tôi vừa mở tủ
lạnh lấy một hộp sữa chua vừa tò mò hỏi: “Cái gì bình an vô sự
trở về ạ? Ai bị thương ạ?”.
“Câu lạc bộ xe
đạp gì đó của Chu Nhất Minh tổ chức leo núi, chiều hôm kia mười
người đạp xe đến núi Nghi Thanh. Bốn giờ hơn thì đến chân núi, sau đó
bắt đầu leo núi, kết quả trời tối không nhìn rõ bị lạc đường, cuối
cùng phải gọi 110 cầu cứu. Đội cứu hộ phải tìm kiếm một ngày hai
đêm, sáng nay mới đưa được hết đám người đó về”.
Sữa chua mắc
trong miệng, mãi mới nuốt xuống được, tôi vẫn không dám tin. “Chu Nhất
Minh cũng đi?”.
“Đương nhiên nó
cũng đi, từ hôm kia điện thoại bắt đầu không liên lạc được, bố mẹ nó
lo gần chết. May mà sáng nay nó có gửi tin nhắn, nói buổi trưa có
thể về nhà được rồi, hai ông bà mới thở phào nhẹ nhõm”.
Ăn xong sữa
chua, rửa mặt rửa mũi, chải đầu rồi bước ra khỏi cửa, tôi đi thẳng
đến nhà Chu Nhất Minh. Đương nhiên là đi thăm hỏi, an ủi bố mẹ Chu
Nhất Minh rồi.
Bà Chu vừa
nhìn thấy tôi đã thao thao bất tuyệt kể lể: “Con xem, nó đã lớn như
vậy rồi mà không chịu đi tìm bạn gái, ngày ngày chỉ gọi chiếc xe
đạp là bà xã, đi chơi đàn cũng vác theo. Đã thế lại còn suýt chút
nữa xảy ra chuyện không khiến người khác bớt lo. Nó lớn rồi, không
thể đánh mãi được, nhiều lúc tức quá chỉ muốn quất cho nó vài cái
vào mông”.
Bác gái đã cao
tuổi, tức giận quá sẽ không tốt cho sức khỏe, đương nhiên tôi phải
trấn an bà. Sau một hồi ra sức khuyên nhủ, tâm trạng bà đã lắng xuống,
không còn tức giận nữa. Lúc này, Chu Nhất Minh, vẻ mặt rất mệt mỏi,
cưỡi “bà xã” của anh ta về. Bộ quần áo trên người rách tả tơi, mặt
mũi, tay chân đầy vết trầy xước, vết máu, rõ ràng là kết quả của
việc chui rúc trong rừng sâu, núi thẳm.
Thấy tôi cũng
ở đây, anh ta rất ngạc nhiên, cứ liếc nhìn tôi. Tôi vội vàng thanh
minh: “Nghe nói anh mất tích, bố mẹ anh rất lo lắng nên em chạy sang
xem hai bác thế nào”.
Nói vậy là có
ý tôi đến thăm bố mẹ anh ta, không liên quan gì đến anh ta cả.
Bà Chu thấy con
trai thương tích đầy mình thì lòng đau như cắt, nào còn nhớ vừa nãy
đã nói muốn quất vào mông anh ta, vội vàng lấy thuốc đỏ lau vết
thương cho anh ta.
Chu Nhất Minh
né tránh không muốn hợp tác. “Không cần đâu mẹ, vết thương cỏn con
thế này, bôi quét lòe loẹt vào làm gì, trông khó coi lắm”.
“Con là con
trai, sợ gì khó coi, nhất định phải khử trùng vết thương. Nào, mau
ngồi xuống, mẹ rửa cho”.
Anh ta đành
lảng sang chuyện khác. “Mẹ, con đói quá, rất đói, rất đói. Mẹ đi
làm cái gì cho con ăn đã, được không?”.
Bà Chu đi vào
bếp bận bịu sửa soạn, ông Chu ở trên nhà hỏi han tỉ mỉ tình hình
con trai hai ngày nay bị lạc đường trong núi Nghi Thanh như thế nào. Anh
ta không nói cụ thể. Mặc dù sự việc đã qua rồi nhưng vẫn không muốn
để bố mẹ phải sợ hãi, anh ta chỉ nói qua loa vài câu cho xong chuyện.
“Thực ra buổi
hoạt động lúc đầu diễn ra rất suôn sẻ, chỉ là khi leo núi trời tối,
nhất thời không cẩn thận đi nhầm hướng nên bị lạc. Lòng vòng mấy
tiếng đồng hồ vẫn không tìm ra lối đi, bèn gọi 110 cầu cứu. Số vẫn
còn may, lăn lộn suốt một ngày hai đêm mà mọi người đều bình an qua
cơn nguy hiểm. Chỉ là đã gây rắc rối cho người dân và cảnh sát, làm
bố mẹ phải lo lắng, sợ hãi. Con bảo đảm sau này tuyệt đối không để
xảy ra chuyện như thế này nữa”.
Trong khi họ
nói chuyện, bà Chu đã nhanh chóng nấu xong, bưng ra một bát mì thịt
gà to tướng, mùi vị rất thơm. Tôi vẫn chưa ăn sáng, vừa ngửi thấy
mùi thơm đã thấy đói cồn cào, bụng réo ùng ục.
Bà Chu tuy đã
lớn tuổi nhưng tai vẫn rất thính, nghe thấy tiếng bụng tôi réo, liền
nói: “Phiên Phi, con cũng chưa ăn cơm phải không?”.<>
“Vâng ạ! Anh ấy
không sao rồi, vậy con về nhà ăn cơm đây”.
“Sao con không
nói sớm là vẫn chưa ăn trưa, bác cứ nghĩ con ăn rồi mới sang, kết quả
lại để con bụng rỗng ngồi với bác cả buổi. Hay đợi bác nấu cho con
bát mì nhé!”.
“Không cần,
không cần đâu ạ! Con về nhà ăn cơm được rồi”.
“Sao thế được?
Bây giờ về nhà thức ăn cũng nguội cả rồi, để bác nấu cho con bát
mì”.
Tôi và bà Chu
cứ lôi lôi kéo kéo mãi, Chu Nhất Minh ngồi mô