
ịch thu
ngay để bán đấu giá không. Mình lấy làm lạ, anh ta không có tài
khoản vay mua nhà thì quan tâm đến mấy vấn đề này làm gì. Hỏi kĩ
mới biết, thì ra anh ta lo lắng cho một chiến hữu”.
Chu Nhất Minh
nói, cuộc sống của vị chiến hữu đó lúc đầu cũng khá giả, sau khi
xuất ngũ trở về, làm giám sát an ninh cho một siêu thị lớn giữa
trung tâm thành phố, làm chưa được hai năm thì kết hôn với một cô nhân
viên thu ngân trong siêu thị, năm sau sinh được một thiên kim tiểu thư. Năm
ngoái họ vừa vay ngân hàng mua một căn hộ hai phòng ngủ ở Garden
Village, ba người một nhà sống hòa thuận, vui vẻ. Nhưng tháng trước,
anh ta đang đi trên đường thì không may bị ô tô đâm phải, tay tài xế bỏ
chạy mất, không có một đồng bồi thường, chỉ có thể tự trách mình
đen đủi. May là chỉ bị chấn thương nhẹ nhưng xương cột sống bị rạn.
Bác sĩ nói không thể phẫu thuật vì rất nguy hiểm, tốt nhất nên nằm
yên một chỗ để tự nó lành. Vì thế anh ta phải nằm yên trên giường
ít nhất ba tháng mới được ngồi dậy, tiếp theo phải chữa trị thêm hai
tháng nữa mới hồi phục, trong suốt thời gian đó không thể đi làm. Anh
ta không đi làm thì không có thu nhập, nếu chỉ dựa vào thu nhập của
vợ thì khó có thể duy trì cuộc sống. Một gia đình nhỏ, nhu cầu ăn,
mặc, đi lại cùng với các loại hóa đơn, cái gì cũng đều cần đến
tiền nhưng bức thiết nhất vẫn là tiền vay thế chấp mua nhà. Năm
ngoái, để mua nhà họ đã dốc toàn bộ số tiền tích cóp được, ngay
cả bố mẹ hai bên cũng vét sạch. Giờ anh ta nằm đấy, trong nhà không
còn bao nhiêu tiền, trước mắt chỉ có thể duy trì sinh hoạt qua ngày,
còn tiền vay thế chấp ngân hàng nhất thời không thể lo nổi.
“Sao hả, hoàn
cảnh của anh ta như thế, nếu mấy tháng liền không trả được tiền nhà
thì ngân hàng bọn cậu có nhanh chóng tịch thu để bán đấu giá
không?”.
Điền Tịnh nói
với anh ta, về phía ngân hàng, các khoản nợ chưa trả là vấn đề đau
đầu nhất nhưng không đến mức vạn bất đắc dĩ hay chỉ đơn giản xử lý
theo luật pháp là xong. Thủ tục đấu giá bất động sản rất phiền
phức, thêm một việc chi bằng bớt một việc, ngân hàng vẫn hy vọng
khách hàng có thể nghĩ cách để tiếp tục trả nợ.
“Chu Nhất Minh,
là người nhà em mới nói cho anh biết thôi. Nói tóm lại, khất nợ vài
kỳ cũng không phải là vấn đề gì lớn lắm, phía ngân hàng sẽ không
lập tức thu hồi để bán đấu giá đâu. Có điều sau này, nếu bạn anh
còn muốn vay vốn mua nhà nữa thì sẽ rất khó giành lại được niềm
tin khi trong sổ tín dụng đã có “vết”.”
Chu Nhất Minh rất
vui mừng. “Không có vấn đề gì lớn là tốt rồi, bạn anh không phải là
kẻ đểu giả, đợi qua mấy tháng này, anh ấy đi làm lại được, nhất
định sẽ thanh toán cho ngân hàng bọn em không thiếu một xu”.
Tôi nghe xong câu
chuyện Điền Tịnh kể, cũng đem chuyện Chu Nhất Minh vì con của một
người bạn đi mẫu giáo mà phải cầu cạnh người khác kể cho Điền Tịnh
nghe. Cô ấy lập tức khẳng định: “Chắc chắn là cùng một người, nếu
không Chu Nhất Minh hơi sức đâu quan tâm đến nhiều người như thế!”.
Tôi cũng nghĩ là cùng một người, ít nhất
người bạn mà Chu Nhất Minh nói với tôi và người anh ta nói với Điền
Tịnh đều có một cô con gái trạc tuổi ấy, chắc không phải là trùng
hợp.
Sự thật đã
minh chứng phán đoán của tôi là đúng.
Chủ nhật, tôi
ở nhà ngủ nướng, ngủ đến gần mười một giờ vẫn chưa muốn dậy. Bố
tôi gõ cửa, gọi: “Phiên Phi, mấy giờ rồi còn chưa dậy? Mặt trời còn
chưa tắt, sao con vẫn ngủ được thế?”.
“Tắt mặt trời”
là câu chuyện thời thơ ấu của tôi. Từ nhỏ tôi đã thích ngủ nướng,
nhưng ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào chói mắt, khiến tôi ngủ không
ngon giấc. Ngày ấy còn ít tuổi, đang mơ mơ màng màng ngủ, không biết
tại sao lại chói mắt như thế, cứ nghĩ là do bật đèn, tôi liền cáu
kỉnh huơ huơ tay. “Tắt đèn đi! Mau lên, tắt đèn đi!”.
Bố tôi đứng bên
giường buồn cười nói: “Không tắt được, là mặt trời chiếu sáng đấy”.
Tôi nheo nheo
mắt tiếp tục xua tay. “Vậy thì tắt mặt trời đi!”.
Bố tôi phì
cười.
Bây giờ ngủ
nướng, tôi vẫn ghét ánh sáng mặt trời làm chói mắt, nhưng dù mặt
trời không tắt, tôi vẫn có cách riêng để đối phó, đó chính là đeo miếng
che mắt để ngủ. Cho dù mặt trời có lên đến đỉnh đầu, tôi vẫn kê cao
gối mà ngủ.<>
Bị bố đánh
thức, tôi rất không hài lòng. “Gì thế ạ? Ngày nghỉ không để cho
người ta ngủ thêm một lúc. Con không phải đi làm, bố quan tâm con ngủ
đến mấy giờ làm gì?”.
“Bố không muốn
quản c