
i tôi, ngủ thiếp đi rất nhanh. Có thể nét phản ứng hơi kì lạ của người đàn
ông kia chỉ do tôi tưởng tượng? Nghĩ như vậy, tôi lại cảm thấy mệt mỏi, và
không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Hoàng
Lư kể một hơi tới đây, anh nhấp một ngụm cà phê. Do quên không cho đường, vị
đắng khiến anh hơi nhăn mày, không khỏi tự trào rằng, xem ra tất thảy mọi việc
trên đời này đều như vậy, nhưng ngõ ngách càng bằng phẳng càng có nhiều mạch
nước ngầm chảy xiết bên dưới.
Cuối
cùng cũng tới Thâm Quyến, máy bay bắt đầu hạ cánh. Bình Bình đã tỉnh dậy, vừa
tào lao với tôi vừa ngó ra bên ngoài cửa sổ. Máy bay chưa đậu vững, vài hành
khách nôn nóng đã bắt đầu đứng dậy lấy hành lí. Người đàn ông kia cũng là một
trong số đó. Song anh ta bị cô chiêu đãi viên đi tới, bắt ngồi lại chỗ cũ, thắt
lại dây an toàn. Anh ta có vẻ bất mãn, cũng không nói gì, cứ ì ra ở đó.
Trong
máy bay có phần hơi lộn xộn, chưa kịp để ý, mọi người đã ùa ra ngoài cửa. Tôi
xách hành lý, Bình Bình đi phía trước tôi. Nhưng chỉ loáng một cái, khi tôi
ngẩng đầu lên, đã không thấy cô ấy nữa. Tôi không sốt ruột, vì cửa ra chỉ có
một, huống hồ còn có hành lý gửi theo. Nhưng tôi đợi mãi vẫn không thấy bóng
dáng vợ đâu. Mãi đến khi lấy xong hành lý, tôi mới nhìn thấy bóng cô ấy xa xa
từ thang máy đi xuống.
Hình
như cô ấy không nhìn thấy tôi, đang ra sức ngó nghiêng tìm kiếm. Nhưng rất
nhanh sau đó, tôi chú ý thấy một người bên cạnh cô ta. Đó chính là người đàn
ông ban nãy trên máy bay. Anh ta đang nhét vào tay Bình Bình thứ gì đó, chắc là
cardvisit. Rồi hai người vội vã chia tay ở thang máy. Cái kiểu như vậy, bất kì
người ngoài cuộc nào cũng có thể nhìn thấy rõ là giả vờ không quen biết nhau.
Tim
tôi đột nhiên thắt lại, không còn gì để nói nữa. Cuối cùng cô ấy cũng nhìn thấy
tôi, vội vã chạy tới. Tôi gắng giữ bình tĩnh, thong thả hỏi cô ấy vừa đi đâu.
Nét mặt cô ấy vẫn bình thường, không hề thấy mất tự nhiên hoặc bất an. Cô ấy
đáp đi toilet, khi ra không thấy tôi đâu. Hành lý đã tới, cũng may tôi kìm nén
được cơn tò mò của mình. Thấy cô ấy không muốn nói năng gì, tôi cũng không hỏi
thêm. Đó là bí mật riêng tư của cô ấy, đương nhiên tôi không căn vặn. Có thể đó
cũng được coi là sự nuôi dưỡng tình yêu.
Tới
Thâm Quyến, khách hàng của tôi trả hết chi phí ăn ở cho hai vợ chồng. Nhưng lần
này tới bàn công việc không nhiều, chúng tôi càng muốn có thời gian riêng tư đi
thăm thú thành phố hơn. Tôi rất trân trọng mấy ngày ngắn ngủi được ở bên Bình
Bình, cười trêu rằng coi như đây bù cho chuyến du lịch tuần trăng mật trước kia
chưa kịp đi. Cô ấy thụi yêu tôi, kêu rằng tôi quá tính toán, người khác phải
trả chi phí, còn tôi lại được hưởng trăng mật.
Tôi
rất cẩn thận quan sát vợ, lòng trông chờ cô ấy chủ động kể ra chuyện người đàn
ông nọ đưa cardvisit cho cô ấy ở sân bay. Theo tưởng tượng của tôi, nhất định
là sau khi xuống sân bay, cô ấy đã nhận ra anh ta. Họ đã quen nhau từ trước và
mối quan hệ đó không phải bình thường. Rồi hai người vội vã đi ra, không phải
hòa vào dòng người đổ ra cửa, mà đứng nép vào một góc vắng vẻ. Nhất định lâu
lắm rồi, họ chưa gặp nhau. Từ nét mặt của người đàn ông đó có thể thấy, cuộc
nói chuyện của họ không mấy vui vẻ. Thế nên anh ta mới nhét tấm cardvisit vào
tay cô. Người đàn ông đó tới đây công tác hay làm việc ở đây nhỉ?
Tối
ngày thứ ba, khách hàng mời chúng tôi đi ăn, Bình Bình đột nhiên kêu đau đầu,
giục tôi đi một mình. Tôi nói vậy để anh mua chút gì về cho em ăn trước, nhưng
cô ấy lắc đầu, kiên quyết từ chối. Ánh mắt cô ấy rất lạ. Lúc đó tim tôi trĩu
nặng, lập tức đoán ra được điều gì. Có thể cô ấy lợi dụng tối nay đi gặp người
đàn ông kia.
Nói
thực lòng, nhìn thấy vẻ bất lực, ngại ngùng và né tránh của cô ấy, tôi không nỡ
nhìn cô ấy thêm. Nội tâm cô ấy nhất định phải trải qua những dày vò, không muốn
cho tôi biết. Cô ấy muốn duy trì sự tự trọng trong hôn nhân, làm sao tôi có thể
làm cô ấy bị tổn thương được?
Không
nói thêm gì nữa, tôi ra khỏi phòng nhưng lòng không tài nào bình tâm được.
Khách hàng gọi điện tới, nói là một lát nữa sẽ lái xe tới đón tôi. Thấy vẫn còn
thời gian, tôi mua một tờ báo, ngồi dưới sảnh khách sạn chờ. Mười phút sau,
Bình Bình đi xuống, dáng vẻ vội vã, người đàn ông đó cũng xuất hiện. Họ lập tức
đi ra cùng nhau, lên cùng một chiếc xe màu xanh sẫm.
Tối
đó, tôi ăn mà như nhai rơm, cứ nghĩ tới chuyện kia, tôi lại tìm cho mình những
lý giải thích hợp, nhưng không biết làm thế nào để giúp được Bình Bình. Quan hệ
giữa họ chắc chắn rất bất thường. Điều đó có thể dễ dàng nhận ra.
Vậy
bây giờ họ đang làm gì?
Vẻ
tiều tụy, thậm chí phẫn nộ của Hoàng Lư lúc đó chắc chắn bất cứ người chồng nào
cũng có thể tưởng tượng được. May mắn duy nhất là tính cách anh ta cũng đủ sự
chín chắn, không có hành động báo thù khi đang bị kích động. Tất nhiên lí do có
khả năng nhất là anh ta hài lòng và rất yêu cuộc hôn nhân của mình.
Thế
nên anh ấy trở về khách sạn sớm, cố nhịn không gọi điện cho vợ. Anh không muốn
và cũng không có cách nào kiểm tra được toàn bộ sự thật. Trong
Cùng chuyên mục
Chuyện được yêu thích
-
Tôi và hắn ta Cúgià (<a href="http://www.facebook.com/trang.dieu.58" target="_blank" target="_blank">facebook</a>) Truyện dài tập