Polaroid
Ai Là Kẻ Thứ Ba

Ai Là Kẻ Thứ Ba

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322534

Bình chọn: 10.00/10/253 lượt.

về. Ông trời cũng biết tôi mong được ở thêm bên cạnh anh,

ôm anh như thế nào, lau nước mắt cho anh, hôn lên trán anh, nói với anh

đừng sợ hãi, còn em đây, em sẽ ở bên anh. Dù anh đi tới bất cứ nơi đâu,

em cũng đi theo anh. Nhưng tôi không thể. Ông trời không cho tôi cơ hội

và tư cách như vậy. Ai bảo tôi là một người tình không danh phận cơ.

Từ bệnh viện đi ra, tôi khóc suốt dọc đường. Cũng may ngoài cổng bệnh viện luôn có người khóc tới hết hơi, vì nơi đây là nơi giã biệt cuộc

sống và cái chết. Mỗi người đều sinh ra ở đây và cuối cùng đã được mặc

định ở đây mà giã biệt. Ai cũng có ngày này, ai cũng có cả. Vào tối anh

ấy ra đi, tôi cũng sớm có linh cảm, ngủ không được. Khi trở dậy lấy nước uống đã đánh vỡ cái phích… Tôi sống một mình bên ngoài bao nhiêu năm,

chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi nhưng tối đó, tôi thực sự cảm thấy sợ hãi

đến vậy. Không chỉ sợ hãi, mà tôi còn thấy rất lạnh, như thể toàn thân

đang ở trong một hố băng đen ngòm, chờ ngày phán quyết.

Khi nhận được tin chính xác đã là chuyện của ngày hôm sau rồi. Trên

báo đã đăng cáo phó, thông báo cho mọi người biết thời gian của lễ truy

điệu… Tất cả như vừa tỉnh một giấc mơ. Hai mươi năm tươi trẻ của tôi,

tình cảm của tôi như một lượt bỏ đi, để lại một con số không to tướng.

Thậm chí trong cả căn phòng nhỏ của mình, tôi cũng không có cơ hội lập

bàn thờ cho anh. Tôi chỉ có thể giấu anh vào trong trái tim mình, trước

đây khi còn sống cũng vậy, sau khi chết cũng thế. Điều duy nhất khiến

tôi còn cảm thấy được an ủi rằng căn hộ mà tôi đang ở hiện nay là tiền

anh ấy cùng góp giúp tôi mua. Đó là nơi duy nhất mà tôi dùng tiền của

anh ấy. Nhưng ngoài khoản trả đợt đầu, các đợt thanh toán sau vẫn do tôi tự trả. Sau đó con gái anh ấy đi du học, cần tiền. Tôi nói trả lại tiền nhưng anh ấy không chịu, tôi cũng không ép. Vì nói thật, tôi cũng muốn

có một nơi như thế này, viết đầy những đoạn kí ức giữa hai chúng tôi ở

bên nhau. Dù cái gia đình này là giả, không được xã hội thừa nhận, nhưng chí ít trong sâu thẳm trái tim, đây cũng là những suy nghĩ cuối cùng mà anh ấy dành cho tôi. Còn có một chuyện mà anh không hề hay biết. Đó là

khi tôi và anh có quan hệ thân mật rồi, tôi đã một mình tới bệnh viện

làm phẫu thuật. Tuy anh ấy rất muốn có con nhưng điều đó không hề hiện

thực, cũng đem lại cho anh ấy những phiền toái. Anh ấy đang trên con

đường tiền đồ được chọn làm chủ nhiệm khoa trong bệnh viện. Tôi không

muốn vì tôi mà liên lụy tới anh ấy.

Nói tới cha mẹ tôi, đều là những người ngoài bảy mươi tuổi rồi. Họ

không an tâm nhất chính là tôi. Tôi từng nói chuyện của con, cha mẹ đừng hỏi nữa, suốt đời này, con cũng không lấy ai đâu. Người già khi nghe

những lời nói này của tôi đều bất lực lắc đầu. Thực ra từ phút giây tôi

làm phẫu thuật tuyệt đường sinh nở vì anh ấy, tôi đã coi nhẹ mọi thứ

rồi. Trước đó tôi luôn nghĩ một lòng một dạ thờ phụng anh ấy. Nhưng giờ

anh ấy đã đi rồi, có thể tôi sẽ dọn về sống cùng cha mẹ tôi. Tuy tôi

không thể dành cho họ niềm vui sướng mà họ ao ước nhưng chí ít tôi cũng

có thể chăm sóc cha mẹ những năm tháng cuối đời an bình. Con biết con có lỗi với cha mẹ. Những năm qua, con đã trả giá quá nhiều nhưng tới cuối

cùng như thể ai đó cũng đều có lỗi. Đó là một món nợ lộn xộn, mãi mãi

không thể trả hết.

Một người đã chết rồi, mọi thứ có liên quan, bao gồm cả tình cảm cũng đã tới lúc cần phải đi tới điểm kết, người ta thường dùng cách nói như

vậy để hình dung những hoài niệm của mình đối với kẻ thù. Mọi người nói, anh ấy sẽ sống mãi trong lòng tôi. Thật ra đó là lời an ủi vô cùng giả

tạo. Người đã không còn nữa, sống trong lòng cũng có ích gì?

Sau khi Giang Thuần mất, tôi đã nghĩ rất nhiều. Anh ấy từng nói,

chúng ta không phải là người cùng đi trên một con đường. Về chuyện này,

tôi chưa bao giờ phản đối. Lúc đó tôi chỉ muốn dùng thời gian để chứng

minh tất cả. Ai khiến khi tôi gặp anh ấy, anh ấy đã là người có vợ con

cơ chứ. Vì khi còn sống, yêu nhau không được danh chính ngôn thuận nên

sau khi chết, tôi cũng bị tước mất cái quyền đau thương một cách danh

chính ngôn thuận. Đó là điều mà trước kia tôi chưa từng nghĩ tới. Hai

mươi năm qua, tôi cứ ngỡ mình không cần gì cả. Nhưng kỳ thực tôi vẫn

cần. Tôi muốn lấy thời gian còn lại của anh ấy, nhưng ông trời cuối cùng cũng không chịu nhận lời với tôi. Anh ấy vẫn luôn là của vợ anh ấy, dẫu cho tới chết. Tuy tôi tạm thời có được anh ấy nhưng sức mạnh đó tuyệt

đối không đủ để tách rời anh ấy ra khỏi vợ mình, chỉ vì anh ấy không yên tâm về cô ấy. Còn tôi thì sao? Tôi cứ đi theo anh không danh không

phận, nhìn anh ấy đóng vai một người chồng toàn mỹ, một ông bố hạnh phúc trước mặt người khác. Đã thế tôi còn hi sinh cả tuổi thanh xuân tươi

đẹp của mình. Tôi muốn gì đây? Đó cũng chính là điều khiến tôi day dứt

khôn nguôi.

Mấy ngày trước tôi xem một tiết mục truyền hình, thấy họ nói rằng day dứt mới chính là tình yêu. Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ người mà anh ấy yêu

từ trước đến nay không phải là tôi, vì anh ấy không hề day dứt về tôi.

Còn tôi, vẫn thật lòng yêu an