
i sao anh không nhận thấy em không vui vẻ? Anh
hoàn toàn không yêu em. Mà dẫu có yêu đi nữa, em chẳng qua chỉ là một
thứ bù đắp trong những mệt mỏi về hôn nhân của anh, một thứ tình cảm
trống rỗng, chứ không phải là người phụ nữ mà anh muốn trọn đời cận kề.
Nếu tôi là người tình của một người đàn ông có vợ, tôi sẽ hỏi anh ta
một trăm lần, một ngàn lần, một vạn lần rằng – nếu anh đã yêu em đến
vậy, tại sao khi em có thai, anh không vui sướng điên cuồng, mà lại ủ rũ trầm ngâm rất lâu. Rồi nói không biết bao lần về áp lực sự nghiệp của
anh, về người vợ như hắc xoa của anh. Nhưng thật ra anh chỉ có một mục
đích là bắt em đi bệnh viện phá đứa nhỏ. Nếu anh yêu em đến vậy, sao nỡ
để em nằm trên bàn phẫu thuật lạnh giá, nhìn em và đứa con phải xa rời
nhau? Thế nên anh không hề yêu em. Dẫu có yêu, cũng chỉ là yêu cái khoái cảm khi hai cơ thể hòa tan vào nhau.
Nếu tôi là người tình của một người đàn ông có vợ, tôi sẽ hỏi anh ta
một trăm lần, một ngàn lần, một vạn lần rằng – nếu anh yêu em, khi em
đang nằm trên bàn phẫu thuật, trong cơn đau vò xé tim gan, tại sao anh
không cận kề bên em, không thể xin nghỉ phép, nấu cho em một bát canh gà hầm? Anh không có, hoàn toàn không có. Thế nên anh không hề yêu em, chí ít cũng không yêu em như yêu vợ anh. Không phải em ghen. Em cũng là đàn bà. Những chuyện này đều vì giúp anh vui sướng, còn em lại ngập trong
đau khổ. Anh yêu em, chỉ cần anh vui vẻ, dẫu em có thịt nát xương tan,
em cũng cam lòng. Anh vui sướng, em dẫu đau khổ một chút cũng có nghĩa
lí gì? Nhưng em không hiểu, khi em đang chịu đựng đau khổ, anh không có
cả lòng thông cảm sơ đẳng nhất. Thời gian đó, anh chỉ gọi điện thoại cho em bảy lần, như vậy cũng đủ nghĩa khí lắm rồi, kêu em chú ý cái này,
chú ý cái kia, muốn ăn gì thì mua. Nhưng anh không có ở đây, em có ăn
nổi không? Dù sao em cũng là một bà mẹ một nửa, nhưng lại không được
chút vui sướng của một bà mẹ. Vì em đã tự tay giết chết con mình. Em đã
quá hồ đồ.
Nếu tôi là người tình của một người đàn ông đã có vợ, tôi sẽ hỏi anh
ta một trăm lần, một ngàn lần, một vạn lần rằng – nếu anh yêu em đến
vậy, sao anh không hiểu cho sự cô độc và khát khao trong lòng em? Tình
cảm sâu sắc tới mức con người phải cô độc nhưng kẻ đó là em, chứ không
phải anh. Anh mãi mãi luôn có nhiều chuyện quan trọng hơn em cần phải
làm. Khi anh hết bận rồi, trái tim em cũng mệt rồi.
Nếu tôi là người tình của một người đàn ông đã có vợ, tôi sẽ hỏi anh
ta một trăm lần, một ngàn lần, một vạn lần không cam tâm rằng – chỉ làm
người tình trong bóng tối của anh, em từng nghĩ tới tất cả những ngày
tháng quang minh chính đại rực rỡ ánh sáng mà vợ anh từng có. Em muốn
cùng bạn bè anh uống rượu, đánh bài, nhắn tin, tán phét, đi khiêu vũ… Em muốn xuất hiện trong ngày sinh nhật của mẹ anh với vai chính hoặc vai
trò con dâu, không ngại phải dọn bàn sau bữa ăn, em cũng cam tâm tình
nguyện.
Nếu tôi là người tình của một người đàn ông đã có vợ, tôi sẽ hỏi anh
ta một trăm lần, một ngàn lần, một vạn lần tự hỏi lòng rằng – nếu anh
thật lòng yêu em, sao anh lại có thể nhẫn tâm vứt em một mình trong căn
nhà trống trải, lạnh lẽo ôm màn đêm, cô đơn nghe tiếng mưa đêm? Nếu anh
thật lòng yêu em, sao anh nỡ để em trằn trọc khó ngủ trong nỗi cô đơn,
nỡ để em lẻ bóng một mình, như phượng hoàng mất đôi?
Em thấy anh không yêu em. Thật sự không yêu em. Vậy việc gì em phải
làm người tình của anh. Em không oán trách anh. Nhưng em nghĩ, yêu một
con người, yêu tới hoàn cảnh này của em, cũng gọi là yêu sao? Cũng gọi
là có được gì? Em đã sai ngay từ khi bắt đầu. Anh không thể trở thành
người mà em muốn có. Anh có vợ, có con. Niềm vui chung mà các người có
luôn nhiều hơn so với nhân vật “kẻ thứ ba” của em. Mặc dù em có quá
nhiều nỗi nhớ và niềm vui mà rất nhiều người khác không tài nào lí giải
nổi. Mặc dù em vẫn yêu anh nhiều như thế. Nhưng anh vẫn không thể nào
chia sẻ tất cả niềm vui và đau khổ của anh với em. Anh và em có quá
nhiều bí mật mà vợ anh không tài nào biết được. Nhưng anh và vợ anh cũng có quá nhiều bí mật không thể để em cùng chia sẻ.
Anh nói với em rằng cuộc hôn nhân của anh bất hạnh, vợ anh hung hãn.
Em thực sự ngỡ rằng chị ấy là dạng phụ nữ như thể “sư tử Hà Đông”, khi ở bên anh luôn miệng chửi mắng. Nên em thương hại cho một người đàn ông
bất hạnh như anh, đã dùng tất cả tình cảm dịu dàng bù đắp cho anh, như
chất keo dính chữa trị vết thương trên người anh. Khi anh kể về những
mệt mỏi trong công việc, em chính là cái thùng rác cho anh xả stress.
Khi anh cần sự dịu dàng của em, em chính là nước. Khi anh khát khao hưng phấn, em chính là đóa hoa lãng mạn. Nhưng khi em cần anh thì sao? Ngoài nỗi cô đơn vô hình, những nhung nhớ không nói nổi thành lời, sự chờ đợi vô vọng, những thề thốt yêu đương giả tạo, còn gì nữa đây?
Thế nên, sau 623 ngày làm người tình bí mật của anh, cuối cùng em
cũng hiểu ra được một đạo lí chưa hề rõ trước kia là – không nên dẫm đôi chân tình yêu vào chiếc giày hôn nhân của người khác. Dù cho chiếc giày đó có vừa chân đi nữa, huống h