
người khác là vô cùng dịu dàng, thanh nhã. Trong lòng anh ấy, tôi cũng
là một phụ nữ rất đáng được yêu. Tôi tin rằng anh ấy đối với tôi thật lòng.
Chính vì thật lòng, tôi mới không thể cự tuyệt chuyện sẽ xảy ra, cũng giống như
một cơn hồng thủy từ nơi xa ào tới.
Nhật kí tác giả:
Mã Lợi viết email cho tôi, tâm sự rằng
cô đang rất đau đầu về vấn đề ngoại tình của cô ấy. Trong thư cô ấy viết rõ:
tôi thường đọc những bài báo về chuyện tình cảm trên quý báo, biết được phóng
viên các anh nghiên cứu về đề tài này rất kĩ. Giờ đây tôi vô tình rơi vào
chuyện tình cảm khó xử. Tôi kể thật chuyện của tôi cho anh, hy vọng anh góp ý
giúp tôi.
Dưới đây là nội dung một số email của cô
ấy:
Andy hơn tôi mười mấy tuổi, rất già dặn
nhưng cũng rất tháo vát, có tài. Hoạt động của công ty chúng tôi ở nước ngoài
hầu như đều do anh ấy thu xếp. Anh ấy rất thông minh, lại là một thiên tài
ngoại ngữ, còn là phiên dịch cho ông chủ chúng tôi. Tất nhiên duyên phận giữa
con người vẫn con người không thể dựa vào những thứ bên ngoài để xác định. Có
thể do chúng tôi đều thuộc
nhóm máu B. Tóm lại chúng tôi rất hợp nhau. Anh ấy đối với tôi rất tốt, rất
hiểu tôi. Có lúc thậm chí tôi có cảm giác giữa chúng tôi có cảm ứng tâm lý.
Chẳng hạn như có một lần, chúng tôi cùng đi uống cà phê. Trước đây anh ấy không
hề biết tôi thích uống gì. Khi anh ấy hỏi tôi định gọi đồ uống gì, chưa kịp đợi
tôi trả lời, anh ấy đã nói luôn: trà chanh lạnh. Quả đúng như vậy, mọi người
tới tiệm cà phê thường thích uống cà phê, nhưng tôi lại thích uống trà chanh,
đặc biệt là loại thêm đá. Anh ấy tuy không biết rõ sở thích của tôi nhưng lại
đoán đúng. Anh ấy như thể chui trong bụng tôi vậy.
Anh ấy định cư ở nước ngoài khá lâu, chưa
kết hôn, nhưng luôn có bạn gái. Sau khi anh ấy về nước, chúng tôi bắt đầu quan
hệ thân mật. Có lúc một ngày viết thư cho nhau tới hơn mười bức email. Ngày nào
anh ấy cũng gọi điện thoại quốc tế cho tôi. Lần nào nói cũng hơn một tiếng đồng
hồ. Tôi biết như vậy không tốt nhưng không tài nào cự tuyệt được khát khao
trong lòng. Anh ấy nói rằng coi tôi như hồng nhan tri kỉ. Có lúc tôi muốn cự
tuyệt anh ấy nhưng cũng rất quan tâm tới anh ấy. Cứ nhớ tới anh ấy, tim tôi lại
đập rất mạnh, cảm giác còn xúc động hơn hồi mới yêu. Mỗi ngày tôi đều sống
trong mâu thuẫn giằng xé, có lúc cả đêm không ngủ được vì tôi phát giác thấy
mình càng ngày càng nhung nhớ anh ấy.
Mâu thuẫn lớn nhất là một ngày đầu tháng chín,
Andy gọi điện cho tôi nói tháng tới sẽ quay lại thăm tôi. Tôi không biết tới
lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì, lòng cồn cào không chịu nổi, vừa háo hức, vừa căng
thẳng, vừa muốn chạy trốn. Tôi vừa không muốn phá vỡ gia đình hiện có, vừa
không tài nào khống chế được nhu cầu kì lạ trong nội tâm. Đối với một người phụ
nữ truyền thống như tôi, việc bị dày vò như vậy khiến tôi mất ăn mất ngủ hàng
ngày. Tôi biết mình và chồng mình rất hợp nhau, cũng rất yêu thương nhau. Tôi
rất sợ làm chuyện không phải với anh ấy nên cuối cùng đã gắng hết dũng cảm, hẹn
chồng đi uống cà phê tại một tiệm sang trọng. Một mặt tôi muốn tìm được cảm
giác như khi ở bên Andy từ chồng mình, một mặt cũng hy vọng anh ấy phát hiện ra
điều gì đó không ổn để nhắc nhở tôi, để tôi hoàn toàn dẹp bỏ những vương vấn
kia.
Nhưng kết quả cuộc trò chuyện lại tệ hơn
tôi tưởng tượng rất nhiều. Chồng tôi lại vui mừng nói với tôi rằng tuy thời
gian qua tôi không quan tâm tới anh ấy như trước kia, nhưng anh ấy thấy thoải
mái hơn rất nhiều, cuối cùng cũng thở phào được. Tôi thấy rất thất vọng, càng
thấy khổ sở hơn. Cũng chính vì thái độ của anh ấy, tình cảm của tôi đối với
Andy càng khó mất, mãi luẩn quẩn trong đầu tôi. Tôi thấy chồng mình thật lạ,
nên hỏi anh ấy rằng: “Chả lẽ, từ trước đến giờ, em gây áp lực lớn cho anh đến
thế sao?” Anh ấy đáp, “Đúng thế, trước đây mỗi lần nhận được điện thoại của em,
anh đều rất sợ. Tôi cứ hỏi anh ấy từ khi nào anh có cảm giác bị khống chế, bị
đè nén như vậy.”
Tôi nghĩ có thể do tôi đòi hỏi về chuyện
tình cảm quá cao nhưng anh ấy chỉ cần chút đỉnh. Đương nhiên anh ấy cũng chỉ có
thể cho tôi chút đỉnh. Trước đây anh ấy cũng luôn nói rằng tôi yêu cầu anh ấy
quá cao, nhưng không ngờ áp lực của tôi gây ra cho anh ấy lại lớn đến vậy. Do
thời gian gần đây, tôi dồn phần lớn thời gian và tinh thần vào người khác nên
anh ấy lại thấy thoải mái. Lẽ nào như vậy mới bình thường sao? Nếu tôi không
tiếp tục qua lại với Andy, lẽ nào phải quay lại tình trạng trước kia? Tôi thật
sự không biết phải ra sao. Mong sao tôi có thể lí trí một chút nhưng sự thật
tôi lại là một người phụ nữ quá cảm tính. Mấy ngày trước, Andy như đọc thấy vẻ
bất an của tôi, cũng nói rằng tôi hẵng mặc kệ anh ấy đi. Anh ấy chỉ cần tôi vui
vẻ là được. Anh ấy không muốn gây cho tôi bất kì điều gì không vui nhưng trên
thực tế tôi lại không làm được. Tư tưởng tôi giờ đây chính là nếu tôi buông anh
ấy, như thể buông cả thế giới. Nếu như vậy tôi lập tức nảy sinh ý tưởng xuất
gia đi tu cho xong.
Thực ra, tôi và Andy cho
tới giờ chỉ là bạn rất tốt, có