
mình. Em tin rằng sẽ có một người đàn ông suốt đời này
chỉ tốt với một mình em. Cám ơn anh từng cho em cơ hội mộng mơ. Hãy trân trọng
người đang sống bên anh. Cô ấy mới là người phù hợp với anh nhất…” Nâng lá thư
trên tay, mắt tôi đã ướt đẫm. Lưu Vũ khẽ lau nước mắt cho tôi, nói rất trịnh
trọng: “Mong em tha thứ cho anh. Cám ơn em đã cho anh cơ hội, nếu không anh
nhất định sẽ ân hận suốt đời.”
Tình yêu thật vĩ đại, cũng thật ích kỷ. Đồng
Đồng thật đúng, lấy danh nghĩa của tình yêu để giữ vững hạnh phúc. Rốt cuộc cô
ấy đã giữ chặt được tình yêu của mình. Hôn nhân có thật sự là nấm mồ của tình
yêu hay không? Đáp án của tôi là phủ định. Nếu tình yêu bị tan đi, vậy nhất
định là do bản thân tình yêu đã có vấn đề, chưa chắc có liên quan đến chuyện
hôn nhân. Không có tình cảm gì là thuận buồm xuôi gió cả. Chỉ cần trong lòng
chúng ta còn tình yêu thì phải giữ chặt lấy nó. Có lúc phải cho đối phương cơ
hội và cũng chính là cho mình cơ hội. Vì sinh mạng của chúng ta luôn gắn chặt
bên người chúng ta yêu, không thể chia lìa. Rất cảm động khi thấy Đồng Đồng
không hề có phản ứng nào tiêu cực mặc dù chuyện tình cảm của cô gặp vấn đề.
Trái lại cô trầm tĩnh ứng phó và thành công bảo vệ được tình yêu của mình. Nếu
các bạn đang rơi vào tình trạng tình cảm nổi phong ba, đừng quên nhớ lại những
chuyện cảm động nhất của các bạn, để tình cảm quay lại chốn cũ. Tin chắc rằng
bạn sẽ từ đó tìm ra được cách ứng phó tốt nhất.
Cô gái: hai mươi tư tuổi, nội trợ, con
gái của quan chức cao cấp.
Người đàn ông: ông chủ một dãy siêu thị,
bốn mươi hai tuổi, trị giá tài sản khoảng hơn 20 triệu tệ.
Ở Bắc Kinh, có thể coi anh ấy là một ông
chủ nhỏ trong đám các ông chủ lớn. Giờ đây ở trong nước muốn được gọi là ông
chủ lớn ít nhất cũng phải có từ 100-200 triệu tệ trở lên. Anh đừng cười, tôi
chưa bao giờ quản lý chuyện tiền bạc và cũng không có hứng thú với nó. Anh ấy
cũng không chịu để cho tôi cùng làm, có lẽ sợ tôi nắm rõ anh ấy. Thực ra anh ấy
đã lầm. Phụ nữ cần tiền để làm gì? Có tác dụng gì cơ chứ? Nó có thể mang lại
cho tôi những gì? Chúng tôi kết hôn đã hơn hai năm. Sau khi lấy nhau, anh ấy
không cho tôi đi làm nữa, kêu tôi ở nhà làm nội trợ, thuê hai người làm cho
tôi. Anh ấy không cho tôi đi làm vì sợ tôi ở bên ngoài sẽ gặp được người đàn
ông giỏi giang hơn, sợ tôi bị quyến rũ mà bỏ đi. Nhưng thực ra anh ấy đã nhầm.
Lúc đó trái tim tôi đã chứa đầy hình ảnh anh ấy. Trong mắt tôi liệu còn có thể
thấy bóng hình ai đây?
Trước khi anh ấy và tôi yêu nhau, anh ấy
đã từng có hai cuộc hôn nhân nhưng đã li dị cả. Tôi là vợ thứ ba của anh ấy,
hiện cũng đang chuẩn bị li hôn. Chúng tôi mơ màng yêu nhau, mơ màng li hôn. Có
lẽ đây cũng là số phận, cũng có thể nói là dạng tình yêu sét đánh. Hồi đó tôi
còn rất trẻ, mới hai mươi mốt tuổi. Cha tôi là một quan chức cao cấp của tỉnh.
Tôi quen anh ấy trong một bữa tiệc của bạn bè. Anh ấy nói năng rất dẻo, có thể
nói tròn thành vuông, vuông thành tròn mà vẫn khiến người ta tin được. Lúc đó,
anh ấy nói gì, tôi cũng tin. Tôi không muốn nói là anh ấy lừa tôi vì lúc đó quả
thực tôi tin anh ấy, rất chủ động tin anh ấy. Lúc đó anh ấy vừa từ Đông Bắc tới
Bắc Kinh phát triển sự
nghiệp, vừa li hôn với cô vợ thứ hai, muốn rời bỏ vùng đất đau thương đó nên
anh mang hết tiền đến Bắc Kinh. Thật không ngờ vừa tới Bắc Kinh, thị trường ở
đây quá lớn, đã kích thích lòng tham của anh. Nhớ lại giống như vừa lên cơn
sốt, như vừa qua một giấc mơ.
Lúc đó tôi vẫn đang học đại học, năm thứ
tư, sắp tốt nghiệp. Ngày thứ hai quen nhau, anh ấy đã lái xe tới trường chờ
tôi. Khi tôi tan lớp, anh ấy gọi điện thoại di động cho tôi. Khi tôi đang đi
lại gần xe anh ấy, đã thấy anh ấy ôm một bó hoa tươi từ xe bước ra, đưa tặng
tôi. Rất khoa trương phải không? Nhưng anh ấy là vậy đấy, rất thích phô trương,
làm mọi thứ cứ như thật lòng lắm, khiến người ta bái phục. Đó chính là tài năng
của anh ấy. Mỗi lần anh ấy làm vậy đều khiến cho đám sinh viên trai gái quanh
đó cứ đờ cả người ra, ngưỡng mộ không chịu được. Rồi tôi lên xe, anh ấy đưa tôi
tới các tiệm ăn Đông Bắc nổi tiếng, có đặc sản của cùng hoặc đi siêu thị mua
sắm. Anh ấy là người có dụng ý nên trước khi tới tiệm ăn nào, anh ấy cũng đi
ngó trước, sau khi tính toán xong mới đưa tôi tới. Thế nên mỗi lần chúng tôi đi
ăn đều rất vui vẻ.
Tuy gia đình tôi có tiền nhưng từ nhỏ, cha
mẹ tôi đã quá bận rộn, rất hiếm khi quan tâm tới tôi. Thời gian chúng tôi ở bên
nhau rất ít ỏi, bởi họ luôn đi công tác xa. Thỉnh thoảng họ hiếm hoi ở Bắc Kinh
cũng phải đi tiếp khách tới tối mịt mới về. Lúc đó tôi đã ngủ say. Tới sáng hôm
sau khi tôi vừa mở mắt, họ đã đi hết cả. Cha mẹ tôi đều là người cần cù, nỗ
lực, để phát triển sự nghiệp, không có cách nào khác. Nhưng thẳm sâu trong lòng
tôi luôn thiếu hụt, trống trải, nên cực kỳ nhạy cảm và đặc biệt muốn dựa dẫm về
tình cảm. Thế nên mọi nhất cử nhất động của anh ấy đã khiến tôi cảm động vô
cùng. Điều khiến tôi cảm động nhất là không phải anh ấy đưa tôi đi học một, hai
lần mà ngày nào cũng vậy