
àng nhưng tôi vẫn không dám cho người nhà biết, sợ họ
phản đối. Gia đình Lưu Vũ đều ở quê, điều kiện rất kém, một em trai đang đi
học, mẹ bị bệnh ốm triền miên quanh năm. Chúng tôi rơi vào cảnh khó khăn mãi
tới một lần trực ban. Hôm đó mưa rất to, lại có sấm chớp, tôi rất sợ. Đột nhiên
anh ấy xuất hiện trước cửa phòng tôi, nói rằng lo tôi sợ nên đến. Tối đó chúng
tôi ở bên nhau. Tôi đã trao mình cho anh ấy, không rõ do xúc động hay yêu thật.
Anh ấy ôm tôi, hứa nhất định sẽ giúp tôi hạnh phúc, kêu tôi tin anh ấy. Tôi nằm
trong lòng anh ấy nhưng lòng trống rỗng, chỉ lặng lẽ nghe anh ấy nói, vì tôi
thực sự không chắc chắn nổi về tương lai.
Quả nhiên,
khi gia đình biết được quan hệ giữa tôi và Lưu Vũ, đã vô cùng phẫn nộ, còn nói
tuyệt đối không để tôi lấy anh ấy. Vì ngay cả một gian nhà, anh ấy cũng không
thể mua nổi cho tôi. Tôi cãi lại rằng không quan tâm, chúng tôi có thể ở trong
kí túc. Cha tôi lần đầu tiên đánh tôi về chuyện này. Ông nói ông quan tâm,
quyết không để con gái mình lấy một kẻ không có tương lai, xét về học hành, anh
ấy chỉ tốt nghiệp trung cấp, xét về điều kiện gia đình, gia đình anh ấy càng
không thể sánh được với tôi. Tiếp đó, gia đình sắp xếp cho tôi rất nhiều lần
mai mối, nhưng lần nào tôi cũng im lặng hoặc cố tình chọc tức người làm mối. Cả
nhà tôi đều tức điên lên vì tôi rồi vận dụng quan hệ tìm cách chuyển tôi từ
nông thôn trở về một cơ quan trong thành phố.
Gia đình
Lưu Vũ đối với tôi cũng rất lạnh nhạt. Mẹ anh ấy cho rằng dạng con gái yếu ớt
như tôi không thích nghi làm con dâu nhà họ, vì tôi thậm chí cơm cũng không
biết nấu. Có một lần, tôi khóc với Lưu Vũ, nói rằng chúng ta chia tay thôi, em
không thể chịu đựng nổi. Anh ấy phóng xe máy đi như kẻ phát điên, kết quả đâm
phải cây, cũng may người không sao. Anh ấy ôm lấy tôi nói không thể không có
tôi. Nhìn anh ấy tuyệt vọng như vậy, cuối cùng tôi vẫn quyết tâm bất kể ra sao
vẫn ở bên anh ấy. Chúng tôi trốn gia đình đi đăng kí kết hôn, mời mấy người bạn
thân, ăn một bữa đạm bạc ở tiệm, coi như tiệc cưới. Tối đó, anh ấy nói với tôi
rằng, nếu không có tôi, anh ấy có thể đi làm ở nông thôn, sống ở đó suốt đời,
nhưng vì đã có tôi rồi, muốn tôi sống hạnh phúc nên nhất định anh ấy phải thành công
để tôi có thể kiêu hãnh vì anh ấy.
Lưu Vũ bỏ
việc ở quê, lên thành phố cùng tôi. Những ngày tháng tiếp đó của chúng tôi vô
cùng khó khăn. Sinh hoạt hàng tháng chỉ dựa vào phần thu nhập ít ỏi của tôi.
Nhờ bạn bè giúp đỡ, chúng tôi mở một tiệm ăn nhỏ, không dám lãng phí từng đồng,
toàn ăn đồ ăn ế không bán được. Mặc dù đã như vậy, thu nhập của chúng tôi vẫn
rất hạn hẹp. Tuy nhiên chúng tôi sống rất vui vẻ. Ngày đông, anh ấy luôn chui
vào chăn làm ấm trước rồi mới chịu cho tôi vào. Khi đôi chân lạnh giá của tôi
chạm phải cơ thể ấm nóng của anh ấy, anh ấy luôn cố tình kêu oai oái, rồi chúng
tôi ôm chầm lấy nhau cười phá lên. Anh ấy biết tôi thích ăn lòng đỏ trứng gà
nên trước khi nấu mỳ đều làm sẵn cho tôi một quả. Anh ấy tách lòng đỏ và lòng
trắng ra rất khéo để tôi ăn cho tiện.
Nhờ sự thông
minh và cần cù của Lưu Vũ, việc kinh doanh của chúng tôi dần tốt lên và ngày
càng lớn mạnh. Những việc liên quan đến tiệm ăn ngày càng nhiều. Ba năm sau,
Lưu Vũ đã trở thành một doanh nghiệp tư nhân có chút tên tuổi ở thành phố. Sau
khi con chúng tôi ra đời, các bậc phụ huynh hai bên mới chịu chấp nhận chúng
tôi. Tình yêu của chúng tôi cuối cùng cũng được thừa nhận. Sau khi có tiền, anh
ấy không chỉ một lần khuyên ngăn tôi bỏ việc làm. Anh ấy nói có thể nuôi được
tôi, để tôi an tâm ở nhà nuôi con. Nhưng tôi luôn nghĩ rằng phụ nữ cần độc lập
mới được tôn trọng. Thế nên tôi vẫn kiên trì sự nghiệp riêng. Tôi luôn cho rằng
mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất, có chồng yêu mình, có con trai thông minh,
có sự nghiệp riêng. Mãi cho tới khi xuất hiện bộ quần áo có mùi nước hoa lạ,
tôi mới bắt đầu cảnh giác nhìn lại cuộc hôn nhân của chúng tôi.
Tôi phát hiện
thấy anh ấy bắt đầu tìm mọi lí do để tăng giờ làm, hoặc cùng bạn bè làm ăn đi
ăn cơm. Tôi tóc ngắn nhưng trên quần áo của anh ấy lại không ngừng nhặt được
vài cọng tóc dài. Các buổi tối anh ấy rất chủ động, và giờ thường về nhà rất
muộn, vừa về đã lăn ra ngủ, không còn tâm trí ân ái nữa. Dù vậy, tôi vẫn không
tin rằng anh ấy thực sự đã ngoại tình. Dù sao chúng tôi cũng là vợ chồng bảy
năm rồi, còn có một đứa con rất đáng yêu nữa. Tối đó, tôi chợt tỉnh dậy, phát
hiện không thấy anh ấy ở bên cạnh. Tôi không kịp đi dép, cứ chân trần chạy ra,
nghe thấy trong phòng đọc có tiếng nói chuyện. Tôi rón rén lại gần, nghe qua
cánh cửa thấy anh ấy đang nói điện thoại với ai đó. Tiếng anh ấy rất nhỏ, tôi
nghe không rõ. Tôi liền quay lại giường. Mãi lâu sau, anh ấy mới quay lại, khẽ
khàng nằm xuống bên tôi. Tôi nghe anh ấy khẽ thở dài. Dù sao đi nữa lần này tôi
nhất định cũng phải tìm hiểu sự thật. Dù sự thật đó có tàn khốc đến đâu, tôi cũng
cần phải hiểu rõ. Tôi quyết định bám sát anh ấy.
Muốn tìm Lưu
Vũ là chuyện rất dễ dàng. Dù sao tôi cũng là vợ hợp pháp của anh