
c nhiều tiền hơn, có thể giúp anh ấy phần thị trường ở nước ngoài. Tham vọng
của anh ta là vô giới hạn. Sau đó, tôi cũng nghĩ tại sao tôi cần một con người
lạnh lùng, ích kỉ như vậy làm cha của con mình? Tại sao tôi lại quyết định đời
mình nhanh đến vậy? Anh ấy nói tôi không hiểu anh ấy, vậy có lúc nào anh ấy thử
hiểu tôi không? Thử nghĩ thay cho tôi không? Anh ấy chê tôi nhỏ. Thì tôi vốn
nhỏ mà, tôi ít hơn anh ấy tới mười mấy tuổi, không nhỏ được sao? Không phải anh
ấy không biết. Dù chê tôi nhỏ, sao không đi tìm một bà bốn chục tuổi như anh ấy
làm vợ, mà tìm tôi? Anh ấy muốn tôi cái gì cũng phải theo anh ấy, nghe anh ấy.
Không thể nào, không thể nào. Tôi không phải là nô lệ của anh ấy, cũng không
phải là cái đầu gỗ. (Giọng cô ấy vẫn bình thản, tự nhiên, hầu như không chứa
đựng chút cảm xúc. Đôi mắt đen láy như sẫm lại, ủ rũ như một bông hoa sau khi
tàn).
(Đột nhiên tôi nhớ lại khi cô ấy vừa vào
cửa. Lúc đó cô ấy mặc bộ váy hoa, từ chiếc xe hơi màu trắng bước xuống, vừa đi
vừa tháo cặp kính đen, vuốt tóc ra phía sau, dáng rất thanh tao, quý phái.)
Tôi không phủ nhận là tôi thật lòng yêu
anh ấy. Nếu không, tôi sống với anh ấy làm gì. Đàn ông có tiền có quyền, đẹp
trai lẽ nào tôi chưa từng gặp? Trong đám đàn ông theo đuổi tôi, ngoại hình, tài
sản và thế lực của anh ấy là thấp kém nhất, tuổi tác lại lớn nhất. Lúc đó, cha
mẹ tôi nhất quyết không đồng ý. Sau đó chúng tôi cứ sống với nhau nên cha mẹ
cũng hết cách, đành phải chấp thuận. Tôi lớn bằng ngần này, người đàn ông duy
nhất gần gũi cũng chính là anh ấy. Sao tôi lại không yêu anh ấy cơ chứ? Tôi đặc
biệt sợ bóng tối. Mỗi tối đợi anh ấy, tôi cả đêm không ngủ. Anh có biết nỗi đau
khổ đó gần như đã xé nát thần kinh của tôi. Mỗi phút, mỗi giây trong đêm đều
khổ sở vô cùng. Có lúc, tôi thấy mình không thể chịu nổi nữa. Người như muốn vỡ
tung ra. Nhà hai lầu, một cái sân lớn đến vậy, trống trải, cô đơn và cô độc vô
bờ bến. Có lúc, tôi hận không thể đập tan căn nhà, một mình bỏ chạy đi thật xa.
Nhưng chỉ cần anh ấy vừa quay về, nằm
trong lòng anh ấy, ngửi thấy mùi cơ thể anh ấy, mọi thứ trong nhà, trong vườn
lại hiển hiện thật đáng yêu thật gần gũi và ấm áp. Nhưng thời gian ở bên cạnh
anh ấy luôn ngắn ngủi và trôi qua rất mau. (Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi, trên
trán hằn mấy nếp nhăn, làm xấu cả gương mặt đẹp đoan trang và trong sáng). Cô
ấy lại hỏi, Nhìn thấy rồi phải không? Đều vì nhớ anh ấy quá. (Cô ấy lại khóc).
Sau khi kết hôn với anh ấy, tôi thấy mình già đi rất nhiều, chủ yếu do suy
nhược thần kinh. Bây giờ tôi sống cùng những người bằng tuổi mình, tôi thấy họ
tươi trẻ, trong sáng, đầy sức sống. Tôi thấy mình như già hơn họ.”
Anh ấy lớn hơn tôi rất nhiều. Những chuyện
mà anh ấy đã trải qua tất nhiên phải nhiều hơn. Những u ám trong lòng anh ấy đã
vô tình đè nặng lên vai tôi. Có lúc ở bên anh ấy, tôi thấy với cách anh ấy nhìn
thế giới thì quả thực thế giới quá u tối. Có lúc tôi nghĩ nếu tìm bạn trai
khác, nhất định tôi sẽ tìm người ít hơn tôi vài tuổi. Anh ấy sẽ cho tôi tuổi
xuân và sức sống nhưng tôi cũng không ân hận đã lấy chồng tôi. Con người phải
trải qua một lần như vậy cũng là chuyện tất yếu của cuộc đời. Sau này, tôi sẽ
không ngốc nữa. Nhưng kết hôn một lần đã là quá đủ. Tôi không muốn lấy ai nữa.
Mấy ngày trước, anh ấy tới tìm tôi, bàn về các điều kiện li hôn. Đã nửa năm
qua, anh ấy không ở nhà, muốn tôi trả lại cho anh ấy 1,5 triệu tệ, nhưng tôi
không đưa. Anh ấy nói một nửa tài sản cho tôi lẽ nào không đáng 1,5 triệu tệ.
Tôi nói không cần anh cho, có cho hết tôi cũng không cần. Tôi chỉ cần 1,5 triệu
tệ. Tôi cần số tiền đó. Chả lẽ anh còn phòng bị cả với tôi. Chẳng phải anh luôn
không nhường tôi đó sao, không cho tôi cái này, không cho tôi cái kia. Tất cả
đều do anh khống chế. Anh nghĩ kĩ đi, tôi sẽ tử tế với anh. Anh chưa nghĩ kĩ,
tôi sẽ giải tán. Con người đều do cha mẹ nuôi nấng cả. Dựa vào đâu cơ chứ?
Tôi cứ đòi lấy tiền, khiến anh ấy tức
chết. Ngoài ra tôi cũng đòi lấy căn nhà (cười) tuy giờ đây tôi không còn cần
anh ấy nữa. Ở căn nhà đó tôi sống rất thoải mái. Tự dưng anh ấy quay về khiến
tôi rất căng thẳng. Cơ thể tôi không còn có thể chấp nhận anh ấy được nữa. Căn
nhà được mua lúc chúng tôi lấy nhau. Nên tôi đòi lấy, tôi không thể để anh ấy
mang người đàn bà khác về đây. Tôi không chịu nổi. Thật không nhờ, khi yêu
nhau, lấy nhau không hề nghĩ tới lấy tiền của anh ấy. Anh ấy cũng không mất một
xu tiền dạm hỏi cho cha mẹ tôi. Tới khi ly hôn, lại cò kè tiền nong với tôi.
Anh có thích nhạc không? Tôi rất thích ca khúc “Em từng hàng ngàn hàng trăm
lần”, đại ý ca từ như sau:
Em từng hàng trăm, hàng ngàn lần yêu anh.
Em từng hàng trăm, hàng ngàn lần đợi anh.
Hà, anh có biết không?
Tên: Mã Lợi
Tuổi: Ba mươi
Nghề nghiệp: trí thức cao cấp ở doanh
nghiệp nước ngoài.
Tình trạng: văn hóa đại học, kết hôn tám
năm, luôn làm việc cho doanh nghiệp nước ngoài.
Tôi không biết mình có được nhiều người
thích không. Nhưng Andy nói quả không sai, ấn tượng đầu tiên mà tôi thường tạo
ra cho