
Phỉ gật đầu.
Một lát sau, khi hai người sắp vào rạp chiếu phim, Tề Phỉ bỗng nhiên hỏi: “Trương Ninh Hi là GAY thật sao?”
Trương Nhất Manh: “? ? ! !”
Tề Phỉ tỏ ra không quan tâm, hút vài ngụm coca, nói: “Chẳng phải anh
ta có quan hệ với Tả Hưởng sao? Còn biết chỗ nhạy cảm của em trai mình
nữa, biến thái!!!”
Trương Nhất Manh: “…”
Cũng may bây giờ Trương Ninh Hi không có ở đây, nếu không nhất định
sẽ nhảy xuống biển tự sát mất! Trương Nhất Manh cô cũng không hiểu vì
sao hồi trước lại có thể kết bạn với Tề Phỉ nữa…
Đây hết thảy đều là vận mạng an bài, tính cách quyết định a…
Khi vào xem phim, Trương Nhất Manh và Tề Phỉ tìm chỗ của mình rồi đặt mông ngồi xuống, màn hình vẫn còn đang chiếu quảng cáo, Trương Nhất
Manh nhỏ giọng nói với Tề Phỉ: “Trương Ninh Hi không phải là gay đâu,
lúc đó tớ chỉ đùa thôi, Tả Hưởng với họ có quan hệ gì, cụ thể ra sao thì tớ không biết, tớ chỉ thấy rất kì lạ, Trương Ninh Trí mạnh mẽ là thế,
lạnh lùng là thế mà lần nào xảy ra chuyện cũng nhường nhịn Tả Hưởng,
chẳng phải rất kì lạ sao?”
Tề Phỉ nhỏ giọng nói: “Cũng đúng, vậy đi, đợi lúc về nhà tớ sẽ hỏi ba tớ thử xem, biết đâu nghe được tin tức gì thì sao.”
Trương Nhất Manh nói: “Vậy không tốt đâu.”
Tề Phỉ nói: “Thì cứ gạt ông ấy, nói là Tả Hưởng đang theo đuổi tớ, để ông ấy điều tra thay tớ, ông ấy thích nhất là được làm thông gia với
đám công tử giàu có mà.”
Trương Nhất Manh nói: “… Đúng là hy sinh cao cả thật…”
Sau khi phim bắt đầu chiếu thì hai người yên lặng, không nói gì nữa,
phần 2 của bộ phim thậm chí còn hay hơn cả phần 1, khi Holmes ném vợ của Watson ra khỏi xe lửa, Watson nắm áo của Holmes lại, hai người vật lộn
với nhau…
Gần như tất cả mọi người trong rạp đều cười khúc khích, Nhất Manh và Tề Phỉ cũng không ngoại lệ…
Bộ phim kết thúc sau hai tiếng đồng hồ, hai người vui vẻ đi ra ngoài
rạp, trước khi Trương Nhất Manh vào rạp có đặt chế độ im lặng cho điện
thoại, sau khi ra ngoài cô mới lấy ra xe, phát hiện Trương Ninh Hi và
Trương Ninh Trí có gọi rất nhiều lần cho cô, có thêm cả tin nhắn của
Trương Ninh Hi: Sao cô không nghe máy vậy?! Ninh Giản ngất xỉu rồi!
Sau đó có thêm một tin nữa: Đọc được tin nhắn rồi thì tới bệnh viện mau.
Trương Nhất Manh sửng sốt, chạy ra ngoài, tiện thể đưa điện thoại cho Tề Phỉ đang ngơ ngác nhìn cô, Tề Phỉ đọc xong cũng hít sâu một hơi, sau đó nắm tay cô an ủi: “Không sao đâu, đừng sợ, đừng sợ…”
Tề Phỉ nắm tay giúp cô như được tiếp thêm sức mạnh, cô gật đầu nhìn
Tề Phỉ, sau đó hai người ra ngoài bắt xe, xe chạy đến bệnh viện, còn Tề
Phỉ thì nắm tay Trương Nhất Manh suốt cả đoạn đường như muốn chắc chắn
rằng cô không có việc gì cả.
Trương Nhất Manh cảm thấy thời gian trôi qua chậm chạp vô cùng, khi
đèn đỏ, khi thì kẹt xe, còn phải xuống xe chạy vào bệnh viện… Tất cả
thời gian đó như kéo dài, làm cho cô cảm thấy lo lắng hơn bao giờ hết.
Tề Phỉ chạy vào trong bệnh viện, hỏi một cô y tá: “Chị Vương, cậu ba
nhà họ Trương hôm bữa nằm ở bệnh viện chúng ta bây giờ đâu rồi?”
Người trong quầy nhìn Tề Phỉ, sau đó nhanh chóng nói số phòng, Tề Phỉ nhìn sang Trương Nhất Manh, hỏi thêm một câu: “Không có gì nghiêm trọng chứ?”
Chị Vương nói: “Không có gì, chỉ ngất xỉu thôi, chắc là tuột huyết áp hay là bị sốt gì đó.”
Tề Phỉ thở phào nhẹ nhõm, quay lại mới thấy sắc mặt Trương Nhất Manh
đỡ hơn một chút, nói: “Thấy chưa, tớ đã bảo cậu đừng lo lắng quá mà…
Trương Ninh Hi đó vốn là vậy, lúc nào cũng làm quá lên.”
Nói thì nói vậy nhưng mà Trương Ninh Trí cũng gọi cho cô, chắc chắn có chuyện xảy ra.
Hai người bước vào thang máy, tìm số phòng mà chị Vương nói, là phòng VIP, Trương Nhất Manh gõ cửa phòng, nói: “Tôi là Nhất Manh đây.”
Giọng nói của Trương Ninh Hi vang lên: “Cô vào đi.” Ai Là Mẹ Anh
Giọng nói của Trương Ninh Hi có phần gấp gáp, nhưng dường như không
có gì xảy ra cả, Trương Nhất Manh khẽ thở phào nhẹ nhõm, mở chốt cửa ra, đi vào.
Trương Ninh Giản đúng là không có gì, anh đã tỉnh, dựa người vào cạnh giường, Trương Ninh Trí và Trương Ninh Hi thì ngồi trên ghế sofa bên
cạnh.
Trương Nhất Manh chạy nhanh đến chỗ Trương Ninh Giản, lấy tay sờ sờ trán của anh: “Ninh Giản, con không sao chứ?”
Trương Ninh Giản khẽ mỉm cười, lịch sự nhưng xa cách, anh nhẹ nhàng
né khỏi tay Trương Nhất Manh, nói: “Cô là Trương Nhất Manh sao?”
“Cô chính là Trương Nhất Manh?”
Trương Nhất Manh nghe vậy ngơ ngẩn, cô rụt tay lại, nói: “Ninh Giản… ?”
Trương Ninh Giản vẫn cười, nhưng từ trong mắt anh toát ra một sự xa
cách lạ lùng, khác hẳn với người con trai mà vài tiếng trước vẫn còn
cười cười ngốc nghếch nhìn cô, nhìn anh rất tự nhiên nhưng cô hiểu rõ
Ninh Giản – nghịch tử của cô tuyệt đối sẽ không cười như vậy.
Anh sẽ không cười như thế này, tựa như một làn gió dưới cái nóng của
mùa hè, tuy là nhẹ nhàng, hào phóng nhưng lại không làm cho người ta
thoải mái được.
Nghịch tử của cô thỉnh thoảng sẽ cười như một con mèo vừa ăn vụng
thành công, có khi là cười ngơ ngác ngốc nghếch, nhưng cũng có lúc cười
nhếch môi lên, tóm lại là không cười như thế này.
Cười như vậy, hẳn là an