pacman, rainbows, and roller s
Ai Muốn Tình Sâu Lầm Vào Phù Hoa

Ai Muốn Tình Sâu Lầm Vào Phù Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324864

Bình chọn: 10.00/10/486 lượt.

n Tưởng Lệnh Thần lại quan sát cô bằng ánh mắt dường như đang ẩn chứa nụ cười. Bộ dạng kia, rõ ràng là cố ý muốn đụng vào xe của cô mà.

Nhậm Tư Đồ có cảm giác ánh mắt của người này nhìn cô càng lúc càng càn rỡ, khiến người khác thực sự khó chịu. Nhưng trên thực tế, anh ta cũng không có làm gì quá quắt, chỉ là nhìn cô cười cười như vậy mà thôi. Sau đó, chớp mắt liền mở máy, anh ta lái xe thể thao chạy vèo qua trước mũi xe của Nhậm Tư Đồ.

Nhậm Tư Đồ nhìn ánh đèn phía sau chiếc xe phách lối kia biến mất ở khúc cua, một lát sau mới nhớ ra điện thoại di động của mình. Cô vội vàng nhặt lên, "Alo" một tiếng.

Thật may là đối phương còn chưa cúp điện thoại.

Nhậm Tư Đồ đỗ xe tại chỗ, cùng đối phương tiếp tục nói chuyện một lát, mới biết là bạn học cũ đã mất liên lạc nhiều năm đang dự định tổ chức buổi gặp mặt cả lớp trong mùa xuân này. Còn nói rằng, nếu cô về chơi với ông bà vào lễ mừng năm mới, thì nhất định phải tham gia.

Bạn học cũ ở đầu bên kia điện thoại liên tục cảm thán: "Đồ Đồ tai to, đúng là cậu thật sao? Cuối cùng cũng liên lạc được rồi!"

Đột nhiên có người thân thiết gọi biệt danh thời còn đi học của mình, cảm giác này thực sự rất kỳ lạ. Nhậm Tư Đồ giơ tay lên điều chỉnh góc độ gương chiếu hậu, rồi soi gương đem tóc mai tán loạn vén ra sau tai, nhìn tai của mình một chút.

Cô nhớ, lúc trước từng có lúc không thích bị mọi người gán cho biệt danh này, nhưng bây giờ đột nhiên nghe có người gọi như vậy, cô không khỏi cảm thấy có chút vui vẻ. Có lẽ đây chính là thay đổi mà thời gian đã mang lại cho cô đi.

Nhậm Tư Đồ cười cười hỏi lại: "Làm sao cậu có số điện thoại của tớ vậy?"

Giọng của bạn học cũ so với cô còn vui sướng hơn: "Là Thời Chung nói cho tớ biết đó."

Cái tên này làm cho Nhậm Tư Đồ thoáng sửng sốt.

Bạn học cũ rất nhanh chóng vòng sang chuyện khác: "Ai nha, đoán chừng cậu cũng không nhớ cậu ấy là ai đâu. Mà cậu nhé, bốc hơi nhiều năm như vậy, những buổi gặp mặt bạn học hàng năm không sao liên lạc được với cậu. Rốt cuộc năm nay cũng liên lạc được rồi, cậu nhất định phải về tham gia đó nha."

Bốc hơi sao. . . . . .

Hai chữ này, Nhậm Tư Đồ càng nghĩ càng thấy khổ sở. Cô cố hết sức xua đi cảm giác khổ sở vừa mới dâng lên, lúc này nói với bạn học cũ: "Không thành vấn đề, tớ nhất định sẽ đi."

Nhưng vừa mới cúp điện thoại, Nhậm Tư Đồ lại đột nhiên nghĩ ra: Lễ mừng năm mới. . . . . . Nếu là về chơi với ông bà, rồi nhân tiện tham gia buổi gặp mặt bạn bè thì quá tốt, nhưng, điều này cũng có nghĩa là cô phải gặp lại mẹ mình. . . . . .

Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên kéo Nhậm Tư Đồ đang chìm trong suy nghĩ trở về thực tại. Cô nhìn thấy tên người gọi tới là Thịnh Gia Ngôn, nhíu nhíu mày bắt máy.

Giọng nói của Thịnh Gia Ngôn vẫn như trước thân thiết nhu hòa: "Đã tan làm chưa?"

"Em vừa mới lấy xe chuẩn bị đi về, có chuyện gì không?"

"A, vậy thì tốt quá. Anh cũng mới làm việc xong." Thịnh Gia Ngôn vừa vặn khéo léo nói, "Em biết cao ốc Trung Hâm ở đâu phải không? Thuận đường tới đấy đón anh đi!"

Dù sao cũng không xa lắm, Nhậm Tư Đồ lái xe không tới năm phút đã tới cao ốc Trung Hâm.

Thịnh Gia Ngôn đang đứng ở ven đường, vẫn là bộ tây trang cùng áo khoác cùng màu như cũ. Nhậm Tư Đồ rất dễ dàng phát hiện ra bóng dáng của anh giữa dòng người ra vào tấp nập bên ngoài cao ốc này —— chủ yếu là thân hình của anh hết sức cao lớn, đứng giữa chỗ đó cũng cực kỳ dễ nhận ra.

Nhậm Tư Đồ ấn còi ô tô, Thịnh Gia Ngôn dựa theo âm thanh nhìn về phía xe của cô, sau đó nhanh chóng chạy bộ qua bên này, mở cửa xe ngồi vào ghế trước.

Khi tan tầm, khu này vẫn luôn bị kẹt xe. Nhậm Tư Đồ đi một chút lại dừng một chút, vốn định cùng Thịnh Gia Ngôn nói về chuyện của Tưởng Lệnh Thần. Nhưng cô nhìn dòng xe chạy hỗn loạn ở phía trước, không biết suy nghĩ thế nào, lại nhớ tới câu nói của một người nào đó, "Không có việc gì, nếu em không vừa ý, chúng ta sẽ là bạn bè. Tôi cũng không phải là người thích ép buộc người khác." Nhậm Tư Đồ bỗng hỏi anh: "Vụ kiện của Trung Hâm vẫn chưa giải quyết được sao?"

Lúc này, dòng xe phía trước dần dần nhích lên từ từ, Nhậm Tư Đồ vừa chậm rãi lái xe chạy theo, vừa dựng lỗ tai lên chờ Thịnh Gia Ngôn trả lời.

"Đừng nói nữa, bọn anh đã phải ngồi chờ cả buổi chiều ở Trung Hâm đấy." Thịnh Gia Ngôn hình như cũng có chút buồn bực, "Em đoán xem người của Trung Hâm lấy cái lý do hoa mỹ gì để qua loa lấy lệ lảng tránh bọn anh?"

"Cái gì?"

Nói đến vấn đề này, Thịnh Gia Ngôn không khỏi cười khổ: " ‘Ông chủ của chúng tôi xảy ra tai nạn xe cộ ’—— em nói xem, cái lý do này có hoa mỹ hay không?"

Nhậm Tư Đồ đột ngột thắng xe.

"Tai nạn xe cộ?" Cô có chút không dám tin.

Lúc này đang là giờ cao điểm, tất cả xe đều buộc phải vừa đi vừa nghỉ, đột nhiên cô thắng xe như vậy, Thịnh Gia Ngôn cũng không để ý lắm, chỉ tiếp tục nói: "Đúng vậy, vì không muốn cùng bọn anh đàm phán thương lượng, mà ngay cả cái lý do tự nguyền rủa mình như thế mà cũng nghĩ ra được."

Hi vọng thật sự chỉ là lấy lý do từ chối mà thôi. . . . . . Nhậm Tư Đồ có chút thất thần nhìn ánh sáng đèn xe ở phía trước, trong lòng quanh quẩn ý nghĩ mo