
mình nghe hai người nói chuyện thật lâu.
Tiểu tử này vốn là nửa đêm tỉnh dậy muốn đi vệ sinh, không ngờ vừa mở cửa liền nghe thấy trong phòng khách tiếng của hai người phụ nữ mình thần tượng đang than thở.
Thật là sai lầm, vốn cậu còn tưởng rằng chân dài thúc thúc là một người đàn ông đáng tin cậy. Người vừa đẹp trai lại có tiền, theo lý thuyết thì nhất định là gen trội………
Tầm Trầm cảm thấy có chút tức giận, không muốn đi nhà vệ sinh nữa mà yên lặng đóng cửa phòng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc đi đến bên bàn gỗ trong phòng, cầm cái điện thoại lên, đầu ngón tay nho nhỏ nhấn xuống một dãy số gọi đi.
Đêm khuya thanh tĩnh chỉ còn nghe được tiếng của hai người phụ nữ ngoài phòng khách, điện thoại rất nhanh chóng được kết nối, đầu bên kia truyền đến một giọng nói có chút buồn ngủ của một người đàn ông: “Alo.”
“Là cháu, Nhậm Yến Tầm.” Giọng nói Tầm Tầm hết sức nghiêm túc.
Người đàn ông đầu dây bên kia thay đổi âm điệu, cười nói: “Tiểu Nhậm tiên sinh hơn nửa đêm chú còn gọi điện thoại tìm chú có việc gì à?”
“Hai người phụ nữ trong nhà đang nói xấu chú.”
Đầu dây bên kia im lặng trong hai giây, sau đó lại vang lên tiếng nói nhưng không có một chút nào không vui ngược lại còn có chút dở khóc dở cười: “Nói xấu chú những chuyện gì?”
“Éc………” Tầm Tầm im lặng hồi tưởng lại trong chốc lát: “Nói chú lớn lên đẹp trai, có tiền nhưng lại không đáng tin cậy.”
Đây có lẽ là lần đầu tiên Thời Chung nghe được lời nói xấu êm tai đến như vậy, vì vậy đáp lại bằng giọng nói mang ý cười càng sâu: “Chú liền chấn chỉnh lại Nhậm Tư Đồ cho cháu, cháu không còn có ý kiến gì nữa chứ?”
“Không có.” Tầm Tầm không chút suy nghĩ liền đem Nhậm Tư Đồ bán đi, lý do của cậu là----“Đàn ông thì sẽ luôn luôn đứng chung chiến tuyến với nhau.”
Tầm Tầm tự cho là mình tràn đầy nghĩa khí đòi lại công bằng thay cho thần tượng của mình thì hài lòng cúp điện thoại, mà bên ngoài cánh cửa ngoài phòng khách, Nhậm Tư Đồ đã hắt hơi hết hai lần.
Đĩa mực xé sợi nho nhỏ rất nhanh đã hết, Tôn Dạo lại chạy vào trong phòng bếp tìm đồ ăn, tìm mãi cũng chỉ thấy được nửa hộp sôcôla, cô âm thầm oán trách trở lại phòng khách, đem nửa hộp sôcôla ra trước mặt Nhậm Tư Đồ lắc lư: “Tầm Tầm đem đồ ăn vặt giấu đi chỗ nào rồi nhỉ?”
“Nó biết cậu hay lấy trộm đồ ăn của nó nên đã sớm đem giấu kỹ đi rồi.”
Tôn Dao hoàn toàn thua trong tay tiểu quỷ này, uống rượu mà không có đồ nhắm thì thật là không có hứng thú mà. Tôn Dao tìm ví tiền chuẩn bị đi ra ngoài mua đồ ăn cũng không thèm nhìn đồng hồ bây giờ đã là 12 giờ đêm thì làm gì có siêu thị nào mở cửa?
Hai người đi sang cả những chung cư bên cạnh nhưng tất cả các siêu thị đều đóng cửa, cuối cùng hai cô chỉ còn biết ngồi ở bậc thềm trước cửa siêu thị mà oán trách.
Tôn Dao nhìn đồng hồ trên tay, bay giờ cũng đã qua nửa đêm rồi, cô cứ vậy giơ đồng hồ ra trước mặt Nhậm Tư Đồ rồi nói: “Qua 12 giờ, thì đã là tròn 8 năm kể từ ngày đầu tiên tớ đi lên thành phố.”
Nhậm Tư Đồ im lặng khoác vai ngồi cạnh bên nghe cô nói: “Cũng là lần đầu tiên tớ quen anh ấy.”
Nhậm Tư Đồ cười cười, cô cho rằng bản thân mình nhiều lúc còn hiển Tôn Dao hơn chính bản thân Tôn Dao hiểu về cô ấy: “Cậy này không phải là muốn ra ngoài mua đồ ăn vặt sao hay là muốn ra ngoài mua rượu?”
Tối ngày hôm qua, Tôn Dao tự mình chuốc cho say làm cho rượu trong nhà hôm nay cũng hết chỉ đủ làm cho cô chuếnh choáng. Mà tại thời điểm nửa tỉnh nửa say thì trí nhớ con người thường là tốt nhất, còn tình cảm thì thường là mềm yếu nhất. Tôn Dao dựa vào vai Nhậm Tư Đồ nên cô cảm thấy rất rõ nước mắt của Tôn Dao rơi vào cổ áo mình.
“Lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, khuôn mặt anh ấy thật lạnh lùng tớ còn tưởng rằng anh ấy không biết cười, nhưng về sau anh ấy lại nói với tớ, anh ấy chỉ cười với một người…… Đây không phải là yêu thì là cái gì chứ? Nhưng nếu thật sự anh ấy yêu tớ như lời nói vậy lúc em trai anh ấy cường bạo tớ anh có thể làm chứng, nhưng đến cuối cùng thì lại……….”
Càng lúc càng có thật nhiều nước mắt chảy xuống áo Nhậm Tư Đồ, làm cho trái tim của cô cũng bị bóp nghẹt lại.
Vỏ ngoài cứng rắn ở nơi không người qua lại cuối cùng cũng được dỡ bỏ, phơi bày toàn bộ các vết thương bên trong ra.
Điện thoại trong túi Nhậm Tư Đồ bắt đầu rung nhưng cô lại không có ý định nghe. Tôn Dao từ từ ngẩng đầu lên, dùng cánh tay lau nước mắt nhìn Nhậm Tư Đồ cười cười: “Cậu nghe đi.”
Nhậm Tư Đồ từng nhớ có một bài báo khen ngợi Tôn Dao khi cười rất đẹp, ở trong giới điện ảnh trong nước thì không có ai có thể sánh được, nhưng nào có ai biết rằng để cười được như thế thì người phụ nữ này đã phải che giấu biết bao nhiêu điều trong lòng.
Tôn Dao nói xong liền đứng dậy đi ra lan can phía bên kia.
Là Thịnh Gia Ngôn điện thoại tới, vì nghĩ cô đang ngủ nên giọng nói cũng có phần nhỏ nhẹ: “Em đang ngủ hả?”
Bây giờ vốn là nửa đêm nên đáng ra hai cô đang ngủ, nhưng cô và Tôn Dao giờ này vẫn còn ngồi ở bậc thềm siêu thị hứng gió lạnh. Nhậm Tư Đồ vốn muốn loại bỏ tính cách dựa dẫm vào Thịnh Gia Ngôn, nhưng giờ phút này, từng giọt từng giọt rượu giống như đang làm tan chảy ý nghĩ đó của cô.