Duck hunt
Ai Nói Cv Không Thể Cưa

Ai Nói Cv Không Thể Cưa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323164

Bình chọn: 9.00/10/316 lượt.

cho em cháo ngũ sắc đóng hộp đã ăn chưa? Cái đó

đối với thân thể tốt lắm, nhớ rõ phải ăn nhiều một chút.”

“Vâng, em mỗi ngày đều ăn, hắc hắc.”

“Thật không? Em không phải không thích hương vị của lúa mạch sao?”

“Kỳ thật cũng, cũng không có quá chán ghét. Hơn nữa... ” Hơn nữa

là do anh đặc biệt gửi đến, chán ghét gì đó làm sao có thể chứ.

“Vậy là tốt rồi. Đúng rồi tiểu Nhiên.”

“Sao? Chuyện gì vậy anh?”

Trì Quy nghiêng người dựa vào tường, nâng đầu lên cho nên vừa vặn

có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao phá lệ sáng ngời, vì thế không

tự giác cười cười, “Năm mới, em có kế hoạch gì không?”

“A, năm mới sao. Ừ, tạm thời còn không có nghĩ tới. Học trưởng

thì sao?”

“Anh muốn về nhà một chuyến. Tiểu Nhiên, em có đồng ý cùng anh

về hay không?”

Trong lỗ tai truyền đến giọng nói ôn nhu trầm thấp của Trì Quy, Tô

Nhiên sau khi kịp phản ứng, tim đột nhiên đập nhanh mấy nhịp.

“Tiểu Nhiên, em có muốn cùng anh về không?”

Ngừng trong chốc lát, Trì Quy nghe thấy người bên kia điện thoại

có chút mơ hồ mà nhẹ giọng đáp lại, “... Muốn.”

Tuy rằng đã có hơn một tháng chuẩn bị tinh thần, nhưng đến lúc

thật sự ngồi trên xe lửa hướng về nhà Trì Quy, tiểu Tô Nhiên vẫn là

khẩn trương đến không chịu được.

“Học trưởng, em cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài rồi.”

“Ngốc nghếch, không phải đã nói với em không cần lo lắng hay sao.

Đừng khẩn trương, cứ thoải mái đi.”

“Em, em biết a, nhưng mà, không làm được.” Vẻ mặt nhăn nhó quay lại

nhìn Trì Quy.

“Em sợ cái gì?”

“... ”

“Vấn đề tính hướng, anh đã cùng mọi người thẳng thắn thừa nhận,

tuy rằng không thể nói thuận lợi, nhưng bọn họ dù sao cũng đã chấp

nhận. Về chuyện này em không cần lo lắng.”

“... Vâng”.

“Anh nói em a, như thế nào mà mặt mày vẫn nhăn nhó thế này,

người khác nhìn vào còn tưởng anh khi dễ em.” Trì Quy vươn tay xoa xoa

mi tâm Tiểu Nhiên, có chút bất đắc dĩ.

“... Học trưởng.”

“Hở? Làm sao vậy?”

Tô Nhiên hít vào một hơi, ngẩng đầu nhìn đối phương, “... Em sợ

hãi. Nếu chú và dì không thích.”

“Sẽ không đâu! Anh có thể cam đoan với em, bọn họ tuyệt đối sẽ

không có chuyện không thích.” Trì Quy vươn tay từ phía sau đem người

nhẹ nhàng ôm đến trong ngực, “Tiểu Nhiên, em phải tin tưởng mắt nhìn

người của anh chứ.”

“Chính là.”

“Được rồi, đừng có đoán mò nữa, còn có một đoạn đường, em dựa

vào anh nghỉ ngơi một lát di. Ngoan.”

“... Vâng.”

Hai người về đến nhà đã là hơn bảy giờ tối, Tô Nhiên theo sau Trì

Quy đứng ở cửa, cảm giác bản thân cơ hồ là không thể hô hấp.

Mở cửa chính là mẹ của Trì Quy.

“Mẹ, con đã trở về.” Trì Quy mạnh kéo tay tiểu ngốc vừa mới từ

trong tay mình rụt ra, cười nói.

“Xin chào dì. Con gọi là Tô Nhiên.” Tiểu ngốc đỏ mặt lên, hơi thở

không xong mà nói.

“Ha ha, là tiểu Nhiên đi, dì có nghe Quý Hàng nhà chúng ta đề cập

qua, mau vào đi, cơm cũng sắp xong rồi, hai đứa nhân lúc còn nóng ăn

một chút.”

“Mẹ, ba con đâu?” Vừa vào cửa, Trì Quy liền hỏi.

Trì mama từ phòng bếp ngó ra, “Ba của con đi công tác, còn chưa có

trở về đâu. Phỏng chừng ngày mai sẽ trở lại.”

“Dạ.” Trì Quy gật gật đầu, sau đó đem áo khoác treo lên giá, đem

mấy thứ linh tinh trong tay tiểu ngốc để lên bàn, sau đó đem người ấn

lên trên ghế sôpha, sờ sờ gương mặt tiểu ngốc cả người đều có chút

lạnh, “Ngồi nghỉ ngơi trước một lúc, anh đi đem vật dụng sắp xếp lại

một chút.”

“Em giúp anh.” Tiểu ngốc cơ hồ là vừa ngồi xuống liền lập tức

đứng lên theo.

“Không cần, em ngoan ngoãn ngồi đây, anh lập tức xong ngay. Đợi lát

nữa là có thể ăn cơm.” Trì Quy cười cười, sau đó nói, “Cho em thưởng

thức một chút tay nghề của mẹ anh.”

Ăn xong cơm chiều, Trì Quy cho tiểu ngốc nhanh nhanh đi tắm nước ấm,

chính mình lại ngồi xuống cho mẫu thân đại nhân tra hỏi nghi vấn trong

lòng.

“Tiểu Hàng, đây là đứa nhỏ mà con nói đi? Thấy thế nào lại nhỏ

như vậy? Nó bao nhiêu tuổi a?”

“Vâng. So với con nhỏ hơn ba tuổi, năm nay học đại học năm hai.”

“A, vậy cũng không nhỏ.

Chỉ là vừa thấy còn tưởng rằng học sinh trung học, làm mẹ sợ muốn

chết.” Trì mama tiếp tục nói, “Bộ dạng ngược lại rất ngoan ngoãn

đáng yêu làm cho người ta thích ha. Cảm giác cũng nhút nhát, thời

điểm ăn cơm cũng không dám động đũa.”

“Đúng vậy, là thực thẹn

thùng.” Trì Quy bất lực sửa lại.

“Tiểu Hàng, chính con

cũng biết con đường này rất khó đi, chúng ta cũng sẽ không nói gì.

Con cùng đứa nhỏ này - Con, nghĩ như thế tốt sao?”

“Dạ. Chính là em ấy. Con

biết không dễ dàng, bất qu