Ai Nói Tôi Kết Hôn

Ai Nói Tôi Kết Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323035

Bình chọn: 9.00/10/303 lượt.

ang một ý nghĩa cự tuyệt khác.

Hàn Duệ vui mừng nở nụ cười: “Bộ dạng này của cô rất tốt. Rất phù hợp với yêu cầu của tôi.”

Sắc mặt Tả Tư Ninh thay đổi, bộ dạng đê tiện này chính là bộ dạng mà anh ta muốn sao? Đây đúng là không phải người đàn ông bình thường. Ở trước mặt anh ta, chiêu số của mình thật không dùng được rồi.

Hàn Duệ cúi xuống: “Còn nhớ rõ ngày hôm nay là ngày quay thử không? Đây chỉ là sự bắt đầu, kế tiếp là thiên đường hay vẫn là địa ngục thì đều do cô lựa chọn. Cự tuyệt tôi, đường sự nghiệp của cô sẽ không thuận lợi. Sau ba năm, cô có thể trả hết nợ cho tôi sao? Nếu không thể, đến lúc đó cô sẽ mất thêm cái gì đó so với trong tưởng tượng của cô: sinh hoạt của cô, người nhà của cô, bạn bè của cô...”

Tim Tư Ninh lơ lửng ở trong nước. Nên cho thêm khí phách làm cho trái tim chìm hẳn xuống, hay là quẳng cái khí phách đó đi để nổi lên trên mặt nước?

Cô nghĩ nếu cô chỉ có một mình cô sẽ không chút do dự mà phang vào miệng của Hàn Duệ. Sau đó dùng châm giẫm qua thân thể của anh nói: Mẹ nó, anh có gì đặc biệt hơn người? Không phải chỉ có mấy cái đồng tiền dơ bẩn đó sao? Bà đây không hầu hạ ngươi thì có làm sao?

Cực kì đáng tiếc là cô còn có Hữu Hữu. Cô có thể hai bàn tay trắng, thậm chí lưu lạc đầu đường, nhưng con trai thì không thể chịu một chút ủy khuất.

Một khi tâm trí nghĩ đến đứa trẻ, cô bắt đầu dao động. Thiên tính vốn là như vậy, cô luôn đặt đứa trẻ lên trước mình, vì con, làm cái gì cũng được.

Hàn Duệ ngồi lên. Anh lấy một điếu thuốc từ trong ngăn tủ, đốt. Miệng nhả ra từng vòng khói trắng. Khói trắng bao phủ mịt mờ: “Cô trở về đi, nghĩ thông suốt rồi mang hành lý chuyển tới.” Anh nhìn cửa sổ rồi lại hít một hơi mang mùi thuốc lá cay vào cổ họng: “Hi vọng trước khi tôi mất đi tính nhẫn nại cô có thể nghĩ thông suốt. Nếu không cô sẽ biết tôi có thể làm đến bước kia.” Một người đàn ông biết rõ kích thước của một người phụ nữ, hơn nữa lại muốn kết hôn với cô ta. Nhưng bọn họ không phải người thân. Thực tế, chuyện này khá bất thường.

Đi xuống lầu, Tả Tư Ninh quay đầu nhìn thoáng qua tầng mười hai, nhớ lại lời Hàn Duệ nói, nội tâm rối bời. Nguyên nhân rối bời ở chỗ, cô muốn lập đền thờ trinh tiết, nhưng lại không sẵn sàng từ bỏ lợi ích của kỹ nữ.

Lúc xoay người, một người lướt qua cô. Xem bộ dáng người nọ cả thân đồ hiệu, chắc phải là người hoàng kim sống ở đây. Tả Tư Ninh nhìn theo hắn, thấy hắn ở phía ngoài cao ốc rẽ ở một chỗ ngoặt, sau đó lấy tay ấn một cái gì đó xuống rồi xuyên vách tường đi vào...

Công năng đặc dị? Tả Tư Ninh đi một vài bước theo phương hướng người nọ. Lúc nhìn thấy hoàn cảnh bên kia thì bừng tỉnh đại ngộ. Chỉ cần quẹo sang bên phải của cao ốc một cái liền thấy một chiếc thang máy trong suốt, nối thẳng lên tới mái nhà. Tả Tư Ninh không khỏi thở dài: mình, Tư Ninh cũng coi như là vào được Grand View Garden rồi.

Lúc li khai, cô suy nghĩ, mình vừa rồi ì à ì ạch leo mười hai tầng cầu thang, cả người nhễ nhại mồ hôi, hôi rình xuất hiện trước mặt Hàn Duệ. Cảnh đó đúng là chuyện đáng cười với anh ta rồi.

Hàn Duệ ở khu vực trung tâm thành phố. Từ nơi này đến khu Garden của Tả Tư Ninh thì cần phải xuyên qua khu phố buôn bán phồn hoa. Mà khu buôn bán này sở dĩ phồn vinh cũng không phải không có căn cứ. Trong triều đại nhà Thanh, nơi này từng là tô giới, cư trú không ít thầy tu Tây phương, bác sĩ, nhân viên lãnh sự. Về sau tư bản thương mại trong nước, chuyên gia tài chính cũng tụ tập đến nơi này. Bởi vì mối quan hệ tô giới nên cả trong thời kì Trung Quốc bị xâm lược, nơi này vẫn ngày càng phồn vinh.

Có lẽ vì vậy, nơi này trở thành một trong những đoạn đường phát triển nhất, đồng thời cũng nhiều điểm vàng son.

Trước cửa hội sở Lotus đỗ đầy xe BMV, các cao ốc cao gần như chọc trời, giáo đường, đồng hồ quả lắc kiểu Tây Âu, các chỗ ăn chơi...

Lúc Tả Tư Ninh đi qua một tòa nhà giải trí, dừng chân một chút. Ở trong này cô đã gặp ông chủ mỏ than kia, đương nhiên cũng là cái lần sai sót ngẫu nhiên mà gặp Hàn Duệ. Cô liếc mắt một cái, xoay người muốn đi. Trong lúc đó, khóe mắt nhìn thấy một bóng người.

Vì bóng người này mà cô lập tức xoay người lại, trên mặt có chút ngạc nhiên: “Chị Mạn Lâm?”

Phương Mạn Lâm mặc một bộ váy đỏ bó sát người, vai hơi lộ ra, xinh đẹp vô cùng. Cô nở một nụ cười, nhưng cười đến cứng ngắc: “Thật là trùng hợp, em đi một mình tới đây sao?”

Trong lúc cô nói chuyện, một người đàn ông, trên đầu có khắc chấm Trung Hải bước ra. Hắn trên dưới năm mươi tuổi, dáng người mập mạp, đi giầy tây. Tay hắn tự nhiên khoác vai Mạn Lâm, khuôn mặt tươi cười hỏi: “Bạn của em?”

Mạn Lâm cười với hắn: “Vừa rồi uống rượu vang em có chút say. Hôm khác sẽ bồi tiếp anh.”

Người đàn ông có chút giận, phủ lên môi cô, mạnh mẽ hôn lưỡi một trận.

Tư Ninh ở một bên trợn mắt há mồm xem không chớp mắt. Mãi cho đến khi người đàn ông đó rời khỏi, cô vẫn chưa bình phục lại. Kinh ngạc, tức giận! Cô rất muốn hỏi Mạn Lâm một chút.

Bất quá trước khi cô mở miệng, Mạn Lâm đã lên tiếng: “Có rảnh không, đi uống một chén đi.”

Vài ngày không gặp, Phương Mạn Lâm trang điểm rất đậm, môi đỏ, ch


XtGem Forum catalog