Duck hunt
Ai Nói Tôi Kết Hôn

Ai Nói Tôi Kết Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322890

Bình chọn: 10.00/10/289 lượt.

g.

Tả Tư Ninh theo bản năng, nâng cánh tay lên ngửi ngửi. Chỉ ngửi thấy mùi nước hoa, còn không đến mức quá hôi. Cô vỗ trán, áp chế kích thích muốn mắng chửi người: “Tôi không mang y phục để tắm rửa, phiền anh chịu đựng một chút... bằng không, chúng ta đổi ngày khác? Hoặc là chờ tôi về nhà tắm rửa rồi trở lại?”

Hàn Duệ nằm lên sofa: “Phòng bên trái cô có y phục, các loại kiểu dáng, còn kích cỡ...” Anh nhắm hai mắt lại: “Khẳng định thích hợp.”

Tư Ninh nhất thời xung động, muốn hỏi anh làm sao mà biết, nhưng lời nói vừa đến miệng lại được nuốt trở lại. Lúc làm mẫu cho anh ta, thân thể đã bị anh ta nhìn vô số lần. Muốn anh ta không biết thì xem ra rất khó.

Nhưng mà.... Tư Ninh vẫn thấy khó hiểu: “Hàn tổng, hôm nay muốn cùng tôi làm cái gì?”

Hàn Duệ khẽ hất đầu, ra hiệu cô chọn y phục rồi đi tắm đi. Đồng thời con chó dưới chân anh bắt đầu chuyển động, có ý muốn cắn quần cô kéo cô đi...

Con chó lớn này làm cho người sợ hãi, trước khi nó có thể hành động, Tư Ninh vọt vào gian phòng bên trái...

Vỗ vỗ ngực, ngồi trên giường, nhìn những bộ quần áo kiểu dáng khác nhau cầm ở trong tay, cô bỗng nhiên nở nụ cười: cái này gọi là chuyện gì a. Chẳng lẽ anh ta để cho mình tắm rửa sạch sẽ rồi cởi hết quần áo lên giường cho anh ta tiếp tục vẽ tranh? Thế nhưng trong phòng không thấy bàn vẽ, chẳng lẽ... anh ta muốn tiến hành thực chiến “phim hành động”?

Nếu quả thật là như vậy, Tư Ninh cũng thật muốn hỏi một chút về giá cả của chính mình. Điều đó trực tiếp quyết định số lần phải làm để cô có thể trả sạch nợ nần, về sau toàn thân sẽ thoải mái. Bất quá trong lòng một âm thanh khác nhắc nhở cô: loại tình huống này giống như là Hàn Duệ là một người đàn ông bình thường – vậy nên khả năng không lớn.

Cô đã là mẹ của một đứa nhỏ, mấy năm nay cũng đã gặp chuyện như vậy. Cô hiểu rõ mình phải lựa chọn làm sao có lợi nhất cho chính mình, cho con. Thời điểm đối mặt Lục Lệ thành là như vậy mà lúc này đối mặt với Hàn Duệ thì cũng thế.

Cho nên tuy tình cảnh trước mắt cực kì quỉ dị, cô vẫn tỉ mỉ chọn áo sơ mi voan màu xanh và quần short màu trắng. Cẩn thận tránh né truy kích của con chó, bước vào phòng tắm.

Bồn tắm to màu trắng đã chứa đầy nước ấm. Bên cạnh là loại sữa tắm và xà phòng phổ biến. Lúc nằm xuống bồn tắm, Tư Ninh nhìn bốn phía chung quanh, phát hiện rằng phòng tắm rất lớn, cả đông lẫn tây đều trống rỗng, không có vật gì. Do đó cô sơ bộ đoán: người đàn ông này không hay ở nơi này, cho nên cũng không mua đồ gì. Hoặc là người đàn ông này ngại phiền toái, không thích quá nhiều đồ đạc. Không biết là loại nào đây?

Ước chừng sau một giờ, người trong phòng tắm vẫn còn chưa đi ra. Hàn Duệ ngồi trên ghế salon đưa tay sờ sờ vào con chó dưới chân, thấp giọng hỏi: “Sói con, mày nói xem, liệu có phải cô ấy núp ở trong phòng tắm không định đi ra?”

Con vật được gọi là sói con nhìn chằm chằm vào hướng phòng tắm, một đôi mắt gian tà ngập nước chuyển động, hình như là muốn thay chủ nhân đi điều tra một phen.

Trước khi sói con hành động, Hàn Duệ bắt được nó, đồng thời đứng dậy: “Đi, chúng ta cùng đi nhìn xem.”

Cửa phòng tắm không khóa, chìa khóa dự phòng trong tay Hàn Duệ không có tác dụng. Anh nhướng mày, có phần ngoài ý. Cửa mở, bên trong không có thanh âm, không xuất hiện cảnh tượng la hét cổ điển. Hàn Duệ lại thêm ba phần giật mình. Đến khi anh nhìn đến người đàn bà họ Tả đang làm gì, khóe miệng cong lên, không tự chủ được mà nở nụ cười.

Nguyên lai anh ở ngoài sốt ruột chờ đợi vậy mà người đàn bà này lại ngủ mất? Cô ngủ thật ngon. Nhìn người phụ nữ trần truồng say sưa ngủ trong nước, Hàn Duệ chậm rãi kéo ghế sang, ngồi xuống ngay cạnh bồn tắm.

Anh dừng lại, tháo kính râm xuống để lộ ra một đôi mắt sắc bén. Lông mày kiếm xéo đến huyệt Thái Dương. Nhưng điều gây chú ý nhất là một vết sẹo dài chừng năm phân phía trên mắt trái.

Đây chính là nguyên nhân mà quanh năm anh đeo kính râm. Anh chán ghét bị người khác nhìn chằm chằm vào vết sẹo, càng phiền chán cái được gọi là quan tâm của người khác. Khi nhìn thấy nó, họ bao giờ cũng hỏi vì sao anh lại có vết sẹo. Sau khi biết nguyên nhân thì lại bày tỏ đồng tình hoặc là oán giận: làm sao lại có thể phát sinh chuyện như vậy a, quá đáng thương rồi...

Đáng thương sao? Làm đương sự mà anh không hề cảm thấy. Cho nên, đơn giản, anh đeo kính râm, người khác không nhìn thấy sẽ không hỏi những vấn đề nhàm chán đó.

Hàn Duệ hoàn hồn, nhớ tới cái gì, đưa tay vào trong nước, sau đó lắc đầu: nước đã lạnh rồi. Vượt qua do dự, anh trực tiếp bế cô ra khỏi nước. Tuy đã nhìn thân thể cô rất nhiều lần, nhưng vẫn chưa bao giờ chạm vào. Da của cô rất mềm, không biết nguyên bản vốn là như vậy hay là do bị ngâm trong nước quá lâu?

Ánh mắt của anh liếc qua chiếc áo tắm. Ngón tay giật giật. Sau cùng vẫn là thu tay lại, trực tiếp ôm người phụ nữ trần truồng ra khỏi phòng tắm, đi qua phòng khách, trực tiếp bế vào phòng ngủ.

Tả Tư Ninh nằm ở trên giường, Hàn Duệ ngồi ở bên cạnh. Anh cúi xuống, thấp giọng hỏi: “Nếu tôi nói tôi muốn cưới cô, cô có đáp ứng không?”

Một khắc kia thân thể Tả Tư Ninh không có tiền đồ run