Pair of Vintage Old School Fru
Ai Nói Tôi Kết Hôn

Ai Nói Tôi Kết Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323392

Bình chọn: 9.5.00/10/339 lượt.

ẻ vui mừng. Đại ca bọn hắn đã lên tiếng, chuyện liền không thành vấn đề. Cái đám con cháu lũ rùa kia lại dám đoạt địa bàn của bọn họ, quả thật là không muốn sống nữa.

Lúc này có một người có chút do dự, xoa xoa hai tay, lông mày vặn vào, biểu tình có chút xoắn xuýt, chính là tên họ Đinh: “Đại ca, đối phương không phải nói là nhà họ Lâm muốn thu mua sao? Tục ngữ nói nghèo không đấu cùng giàu, chúng ta...”

Luận điệu nhu nhược của hắn bị các anh em nhất trí khinh bỉ.

Lục Lệ Thành nhịn đau, giơ tay lên, làm ra động tác yên lặng. Mày của hắn cũng không nhíu lấy một cái, hơn nữa trên mặt lại mang thêm một nụ cười mỉa mai: “Vẫn nghe nói Lâm Chấn Hải là một triệu phú siêu cấp lớn. Vậy thì để chúng ta sờ mông lão hổ này đi, xem của cải của hắn dày hay không dày.”

****************** Đổi màn sân khấu một cách thủ công **********************

Bìa màu đỏ, cầm ở trong tay cũng chỉ nặng chừng vài chục gram. Đây trông giống như là một cuốn sách nhỏ nhưng thực ra không chỉ đơn giản như vậy. Bên trong đó có dán ảnh chân dung 1 inch của hai người, còn có các loại con dấu và một câu: “Sau khi xem xét, xác nhận là phù hợp với các qui định liên quan đến luật hôn nhân của nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa.” Không sai, đây chính là giấy chứng nhận kết hôn trong truyền thuyết.

Lúc tờ giấy chứng nhận để ở cạnh tay của Tả Tư Ninh, mặt của cô có điểm tê dại, hơi hơi giật mình. Một cô gái bình thường hoạt bát có linh khí như vậy mà bị một cái tờ giấy dọa đến xuất thần.

Lối suy nghĩ của cô lúc này phỏng chừng bất đồng với những người phụ nữ khác. Người ta là vui vui mừng mừng bởi vì tìm được người chồng như ý, còn cô thì lại là ù ù cạc cạc.

Phải bắt đầu nói từ ngày ra khỏi biệt thự của Lâm Tĩnh, Hàn Duệ trực tiếp mang cô về nhà. Trên đường còn hỏi cô có mang theo người chứng minh thư, hộ tịch hay không... làm cho Tả Tư Ninh sợ tới mức nghĩ rằng anh muốn trực tiếp đi lĩnh chứng. Nhưng nghĩ lại thì hôm đó đã quá thời gian làm việc, đâu còn người nào làm chứng nữa?

Bất quá đầu óc của cô vẫn ngắn. Ngày hôm đó không được thì có ngày hôm sau, ngày hôm sau nữa... một ngày nào đó sẽ làm được. Vì thế sáng ngày thứ hai sau khi rời biệt thự của Lâm Tĩnh, Hàn Duệ đã xin phép cho cô nghỉ nửa ngày sau đó trực tiếp chở cô đến cục dân chính.

Nhớ rõ lúc nhân viên công tác hỏi Tả Tư Ninh có tự nguyện gả cho Hàn Duệ hay không, Tả Tư Ninh còn chưa kịp mở miệng thì Hàn Duệ đã tiếp lời: “Không cần hỏi, cô ấy nguyện ý. Không thì chúng tôi đến nơi này làm gì?”

Nhân viên công tác không cho anh sắc mặt hòa nhã nào, nhưng đó chính là tự anh tìm đến, chẳng trách được ai.

Bốp một cái, tờ giấy hôn thú rơi xuống mặt đất. Tả Tư Ninh giật mình tỉnh lại, cô ngẩng đầu lên liền thấy trong chiếc gương ở phía đối diện có khuôn mặt tươi cười của một người phụ nữ. Không cần phải nói, nhất định là cô đang cười tình cảnh Hàn Duệ bị nhân viên công tác xem thường.

Sau đó cô còn nhìn thấy trong gương một vật khác – hai tai, bốn chân, một đôi mắt động vật – sói con!

Phản ứng vừa nhanh như chó lại vừa như giống người sói, Tả Tư Ninh lập tức nhảy lên giường, khẩn trương túm lấy giấy chứng nhận kết hôn, làm ra động tác phẩy phẩy, thấp giọng quát lớn muốn đuổi sói con đi.

Sói con ngồi chồm hỗm ở một bên, hơi hơi ngẩng đầu nhìn Tả Tư Ninh khoa tay múa chân, bộ dáng vui sướng. Nó chun mũi lại, có phần xoắn xuýt cố lí giải người phụ nữ này cuối cùng đang làm gì.

Từ khi Tả Tư Ninh bị Hàn Duệ mang ra khỏi biệt thự thì đều ở lại trong nhà của anh. Theo cách nói của Hàn Duệ thì là: Lâm Tĩnh sẽ không buông tha cho cô dễ dàng như vậy, gần đây cô đừng đi loạn. Ở lại bên cạnh tôi, tôi có thể chiếu cố cô.

Tuy lời này nghe rất khó chịu nhưng không thể không nói rằng nó có cái lý của nó. Tả Tư Ninh ra khỏi nhà không xem giờ, đắc tội với Lâm tiểu thư hắc bạch bất phân. Lúc này ngoại trừ Hàn Duệ thì đúng là tìm không ra người có thể đối kháng cùng với Lâm tiểu thư.

Sói con thấp giọng kêu hai tiếng sau đó hấp tấp chạy tới chỗ chủ nhân đồng thời khinh bỉ liếc Tả Tư Ninh một cái. Bộ dáng không ai bì nổi, quả thực còn kiêu ngạo hơn so với chủ nhân của nó.

Hàn Duệ cười cười sờ đầu sói con, ngón tay thì chỉ vào ổ chó xa xa ở ngoài phòng, muốn nó ngoan ngoãn chờ đợi.

Tả Tư Ninh nhìn con sói con chậm rãi rời đi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Khi còn bé cô bị chó cắn một lần cho nên tới bây giờ đối với loại này vẫn còn bị ám ảnh. Từ xa nhìn vào thì không sao, chứ lại gần thì toàn thân Tả Tư Ninh liền không thoải mái, chỗ bị chó cắn vẫn thấy ân ẩn đau. Cô thu hồi tầm mắt, vô ý đụng vào ánh mắt của Hàn Duệ.

Tóc Hàn Duệ vẫn còn đang ẩm ướt. Từng giọt nước chảy dọc từ má xuống đến cằm. Vết sẹo trên khóe mắt cũng không thấy rõ ràng. Nụ cười của anh vẫn không thu lại, có chút thả lỏng cùng trêu đùa.

Tả Tư Ninh thốt lên: “Sao lại giống như đứa bé thế kia, tóc cũng không lau khô.” Lời nói vừa ra khỏi miệng cô mới phát giác là không đúng, cô muốn cắn rụng đầu lưỡi của mình. Mình coi anh như Hữu Hữu mà đối đãi rồi...

Hàn Duệ hơi hơi nhíu mày rồi quay lưng lại nói: “Thay đổi y phục đi. Chúng ta đi ăn