
êm một người thân, cả hai đều vui sướng, nhưng cho tới nay, nàng đều dùng tâm kế, tính toán thủ đoạn cùng mình là sự thật, cho dù biết là nàng bị Chính vương xui khiến,nhưng dù sao trong lòng vẫn có một khoảng cách.
“Hoàng thục phi, ngươi chớ có nghĩ dùng đôi câu, vài lời là muốn lừa gạt Sầm Nhi, ngay từ lúc bắt đầu, ngươi đã không tính cho ta cùng hắn ở cùng một chỗ, ta bất quá cũng chỉ là quân cờ của các ngươi, mới bắt đầu gạt ta nói là sau khi đại công cáo thành, thì có thể cùng Mẫn Hách Vương gia thành thân, mà nói vậy, này đó đều là ngươi cùng Chính vương âm thầm thương lượng đi ra kết quả, Mẫn Hách Vương gia hắn căn bản là không biết, không phải sao?” Áp chế nội tâm chua xót, nàng mặc dù toàn thân run rẩy, cũng không hề lơi lỏng, tay ấn hạ cơ quan phóng độc châm trên tay, trong mắt thể hiện sự kiên quyết.
Mẫn Hách nhìn đến ngẩn ngơ, gương mặt này, cùng Y Y giống nhau như đúc, song bào thai sao? Khó trách, hắn có đôi khi cảm thấy Sầm Nhi cùng nàng có chút tương tự.
“Mẫu hậu, người cùng Chính vương lại âm thầm thương lượng cái gì, nhi thần tuyệt không cảm kích?” Hắn bất đắc dĩ trực tiếp vạch trần lời nói dối của mẫu hậu.
Không đoán được độc châm trong tay Sầm Nhi không biết có lại bắn ra nữa hay không, hoàng thục phi ngay cả nhìn cũng không nhìn lắc lắc ống tay áo hoa lệ, tế mắt nhíu lại.
“Này đó con không cần phải xen vào, nhiều năm như vậy, bản cung thầm nghĩ con có thể ngồi trên ngôi vị hoàng đế, hiện tại là cơ hội duy nhất, ngày mai, khi Thanh Vũ mang quân đội trở lại, chỉ cần có nàng làm vương bài, ai cũng không thể cướp đi ngôi vị hoàng đế của con!” Lấy tay chỉ vào Y Y, nàng âm ngoan cười.
Đôi mắt màu tím của Khâu Trạch thản nhiên quét qua gương mặt yêu mị của Mẫn Hách, không có chút phản ứng, hắn đối với ngôi vị hoàng đế vốn không có hứng thú, điều đó hắn hiểu được, nhưng đối với Y Y, không có khả năng sẽ chết tâm.
Vỗ vỗ bụi đất trên người, Mẫn Hách tựa hồ cảm giác được một tầm mắt cực nóng, nghiêng đầu, cũng vừa vặn nhìn thấy ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của Khâu Trạch, nhìn xem hắn tức giận không thôi.
“Mẫu hậu, nhi thần đã từng nói qua, hoàng vị kia cũng không phải cái mà nhi thần muốn, cho dù người có bức bách Phù Vân Khâu Trạch thoái vị, nhi thần cũng sẽ không đăng cơ .” đôi mắt dài nhỏ nhíu lại, hắn uy hiếp nói.
“Con!!! Cứ xem như mẫu hậu cầu con có được không, Mẫn Hách!” Mặt Hoàng thục phi cứng đờ, từ từ đi đến trước mặt hắn, viên cầu trên người cũng di động theo, đề phòng ám khí trên tay Sầm Nhi.
“vậy nhi thần cũng cầu người, mẫu hậu, người có thể đáp ứng nhi thần hay không?” cánh tay thon dài vươn vào bên trong viên cầu, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt mẫu hậu, sắc mặt hắn cũng nhu hạ vài phần,
“Mẫu hậu, người yêu cầu nhi thần đọc sách tập viết, yêu cầu nhi thần văn võ toàn tài, tinh thông kỳ môn bát quái đều có thể, nhưng mà, nhi thần chưa từng cầu người chuyện gì, đúng không?”
Hoàng thục phi che tay hắn, thùy hạ mi mắt, mấp máy môi mấy lần cũng không nói được một chữ.
xác thực, từ nhỏ đến lớn, Mẫn Hách, đứa con trai này, chưa từng yêu cầu người mẹ như nàng bất cứ chuyện gì. Mọi chyện đều nhu thuận nghe lời, cho dù nàng khi nó vừa tròn ba tuổi bảo nó giết người, nó cũng không có một câu oán hận, cho dù suốt khoảng thời gian sau đó đều thấy ác mộng, tuổi tuy còn nhỏ nhưng chưa từng ở trước mặt nàng tỏ ra yếu đuối hay làm nũng, nàng thấy mà đau lòng như cắt.
“Nhưng, đầy cũng là mong muốn cuối cùng của mẫu hậu, mẫu hậu muốn hoàng nhi ngồi lên đế vị.” Nàng lẩm bẩm.
Nghe xong câu này, Mẫn Hách tất nhiên là hiểu được, mẫu phi cũng như cũ không thay đổi ước nguyện ban đầu, cố ý muốn cho mình đi lên ngôi vị hoàng đế, nhưng giương mắt nhìn Lạc Dật ngồi phía trên bạch hạc, khóe miệng nổi lên một tia cười khổ.
“Mẫu hậu, chẳng lẽ người còn nhìn không thấu, nếu không phải mới vừa Sầm Nhi xuất thủ, thiểm lôi trên tay Lạc Dật có thể tùy thời đem người đốt thành tro bụi sao? Mặc dù có tráo cầu hộ thể, người cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.” Thiểm lôi này có thể dễ dàng đem đầu của cự mãng một đường chém rớt, uy lực thế nào, không cần nói nhiều cũng đã quá rõ ràng.
Quốc sư? Hoàng thục phi cũng ngạc nhiên ngẩng đầu.
Chỉ thấy phía trên bạch hạc phiêu phiêu một thân ảnh, gương mặt tuấn mỹ mang theo ý cười nhè nhẹ, nhưng lợi hại bên trong đôi mắt, cũng đủ làm nàng thi cốt vô tồn.
“Quốc sư, ngươi không phải đã nói, sẽ không nhúng tay vào việc đổi chủ của Lạc Tang quốc sao? Lần trước ngươi đã không ngăn cản, lần này, ngươi cũng sẽ không nhúng tay, đúng hay không?” ôm một tia hy vọng cuối cùng, nàng vội vàng đặt câu hỏi.
Đôi mắt như ngọc lưu ly lóe lóe, liếc mắt nhìn Khâu Trạch một cái, có chút đăm chiêu lắc lắc đầu, loại bỏ tia hi vọng cuối cùng của nàng.
“Lần trước, sở dĩ không ra tay, là vì thời cơ chưa tới, cũng vì thái hoàng Thái Hậu căn dặn. Hiện tại, ta nên làm đều làm, sẽ không bao giờ để bất luận kẻ nào thương tổn Y Y, ta hy vọng nàng có thể coi hắn thích phương thức sống sót.” Đây là hắn lời nói bấy lâu hắn vẫn giấu ở nơi sâu nhất trong lòng.
Nhất thời, hoàng thục ph