
tay giúp hắn mát xa bả vai.
“Có ý gì?” Người nào đó cảnh giác ngẩng đầu, nhìn mẫu thân đang “dụ dỗ bằng nụ hôn” liếc mắt một cái.
Chỉ có những khi như vậy, Y Y mới thực sự cảm thấy Tiểu Ngư Nhi đại
khái có khả năng di truyền một chút trí tuệ cùng giảo hoạt của Phù Vân
Khâu Trạch, nàng đã nói rõ ràng như vậy, tiểu quỷ này sao có thể không
hiểu chứ?
Đúng vậy, con trai tuy rằng không thích đọc sách, nhưng chỉ cần là
bài hát dân gian, mấy câu truyền miệng thì hắn đều có thể đọc làu làu,
nhưng nếu kêu hắn đọc sách viết chữ, thì chẳng khác muốn “mạng nhỏ” của
hắn không bằng, đương nhiên, điểm ấy là di truyền từ nàng…… Nàng hổ thẹn cúi đầu.
“Mấy thứ này cũng không thể ôm hết, con đi tìm bạch hạc phía sau hậu
viên củaa cha nuôi con mang giúp không phải là được rồi sao? Chúng nó
đều rất có khí lực, một con, chỉ cần một con như vậy là đủ rồi.” Chà xát hai tay, nàng vươn một ngón tay,ý tứ rõ ràng.
thân hình nho nhỏ mềm nhũn, hắn rốt cục hiểu được ý tứ của nàng.
“Không được.” Kiên quyết lắc đầu cự tuyệt.
“Vì sao chứ?” Nàng kêu to,“Con nha, con sẽ không ngốc đến nỗi nghĩ
rằng chỉ bằng này: vài cái bánh bao, mấy bộ quần áo cùng mấy cái vòng
cổ, thì chúng ta có thể vượt qua khoảng thời gian tới, chờ cha nuôi con
đến tìm sao? Cha nuôi ít nhất còn có nửa tháng nữa mới trở về, còn có a, chờ cha nuôi con tìm được chúng ta, phỏng chừng mẹ con mình đều chết
đói cả rồi.”
Mấy cái vòng cổ này đổi thành ngân lượng có thể cho nhà bình thường
trang trải cuộc sống trong vòng nửa năm, nương còn nói chưa đủ? Tiểu Ngư Nhi mím môi, nhưng nghĩ đến cá tính hời hợt, quên trước quên sau của
mẫu thân, cũng có chút hiểu rõ. Mẫu thân không phải thích tiêu tiền,
chính là, thường xuyên mua này nọ linh tinh, nhưng chưa đợi trả xong
tiền cho thương nhân liền vỗ vỗ mông chạy lấy người, theo lý người ta sẽ ý ới đuổi theo, lấy lại đồ, từ nay về sau không “mua bán” với người
nữa…… aiz, nhưng sự thật là, mỗi lần nương muốn mua này nọ, chính mình
đều đi theo sau, giúp người thanh toán, trở thành cái đuôi của mẫu thân, bị các bằng hữu cười nhạo.
“Nương, người cũng biết, bạch hạc kia ngoại trừ cha nuôi, ai nói
chúng cũng không nghe, hơn nữa chọc giận chúng nó, sẽ bị hất bay.” Hắn
trước kia thường đi theo cha nuôi, nên xem bạch hạc là mã kỵ, mãi đến
khi, có một lần, cha nuôi không ở nhà, lại tự mình muốn trèo lên, nghĩ
rằng chúng nó vẫn sẽ ngoan ngoãn nghe lời như bình thường, không ngờ, nó không những không cho, còn nổi giận hất hắn xuống đất, may mắn cha nuôi đúng lúc trở về, nếu không, hắn, Tiểu Ngư Nhi sẽ biến thành tiểu cá khô rồi.
Nghiên mặt, hắn phớt lờ vẻ mặt đang thương, nước mắt lưng tròng của mẫu thân, hừ, còn làm bộ!
“Con cho chúng nó ăn là được.” Nàng tiếp tục kiên trì.
“Vậy người đi thử đi?” Hắn chọn mi, nghễ hướng nàng, thấy sắc mặt
nương trắng nhợt, biết chính mình là thành công giải thoát khỏi “âm
mưu”.
Không thể tìm bạch hạc, như vậy, mấy người phụ việc trong tiệm hẳn là có thể đi? Nghĩ vậy, nàng nhất thời chớp chớp hai mắt, mở cửa ra, nhưng mới đi được vài bước, đã nhìn thấy thân ảnh đỏ tươi đứng ở bên trong
đình viện, lại giả vờ như không nhìn thấy muốn trở về phòng.
“Y Y, nàng làm thế làm tâm của bổn vương rất tổn thương nha, không
muốn nhìn thấy bổn vương như vậy sao?” đôi mắt mạc sắc tràn đầy thần sắc bi thương, một tay che ngực, bộ dáng thương tâm ,khổ sở.
Nàng vốn là muốn nói hắn nhàm chán, không ngờ tiểu quỷ trong phòng đã nhanh chóng vọt ra.
“Nhị cha nuôi!” thanh âm đang yêu nũng nịu kia tất nhiên là xuất phát từ miệng Tiểu Ngư Nhi.
“Tiểu Ngư Nhi, hôm nay nương của con làm sao vậy? Ngày thường ta đến, nàng cũng không có thần sắc như vậy.” Mẫn Hách hướng hắn vẫy vẫy tay,
mấy năm nay, nàng rất ít khi xuất hiện biểu hiện này, hôm nay rốt cuộc
đã xảy ra chuyện gì?
Sớm không đến, muộn không đến, cố tình ở thời điểm mình chuẩn bị trốn đi lại đến, không phải là Khâu Trạch phái hắn đến giám thị mình chứ? Y Y nghi thần nghi quỷ theo dõi hắn, căn bản là không nghĩ tới, quan hệ
của hai người bọn họ có thể không ra tay động thủ đã là lạy trời tạ phật rồi, sao có thể bắt tay liên minh được?
“Nhị cha nuôi, trước kia nương có phải từng đắc tội với người nào hay không? Người nói con và người phải bỏ trốn.” Nhún vai, Tiểu Ngư Nhi
nhìn thấy mẫu thân dùng ánh mắt “hung ác” trừng mắt cảnh cáo, nhưng lại
không chút sợ hãi nói ra.
Tiểu gia hỏa này, rốt cuộc có xem mình là mẹ ruột hay không? Thế
nhưng lại cùng Mẫn Hách, mỗi tháng chỉ đến một lần, còn muốn thân thiết
hơn, có cái gì đều cùng hai cha nuôi nói, còn lời nói của nàng thì vừa
vào tai này đã lọt sang tai kia, aiz, nàng chán nản cảm than trong lòng.
“Bỏ trốn?” Mẫn Hách sửng sốt, liếc mắt nhìn gương mặt thất kinh của
nàng, môi đỏ mọng nhất câu, “Hẳn là nhìn thấy khắc tinh đi? Khó trách,
hôm nay ta lâm triều lại không nhìn thấy hắn, có thể sáu năm rồi chưa
gặp, hắn thật đúng là không thể nhẫn nhịn được nữa rồi.”
“Hắn là ai vậy, nhị cha nuôi?” Tiểu Ngư Nhi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn hơi lấm lem, mở to hai mắt tròn xoe.
“Hắn là……” Cố ý dừn