
thực thiếu người ta bạc, trước mượn cha nuôi, trả cho người ta xong
không phải tốt hơn sao? Con không muốn đi theo người nơi nơi chạy loạn.” Nói ra ý kiến, đây là nguyên nhân hắn ngồi yên ôm hành lý chứ không
nguyện ý đuổi theo mẫu thân truy người, dù nói như thế nào, ở bên cạnh
hai cha nuôi tốt hơn ở bên cạnh mẫu thân nhiều lắm.
Ít nhất có thể lắp đầy bụng.
“Nợ bạc? Ai dám cho ta mượn tiền?” Nàng nhéo nhéo gương mặt phúng
phính của con, xoay người, đem khe hở duy nhất khép lại,“Hơn nữa, dựa
vào cái gì lại nói đi theo mẫu thân là “chạy loạn” hả? Ngân lượng trong
hành lý cũng đủ cho hai mẹ con mình sống sung sướng mấy năm nha.” Đương
nhiên, là trong tình huống nàng không tiêu tiền “kì quái”.
“Mẫu thân có biết một cân cải trắng bao nhiêu ngân lượng không?” Tiểu Ngư Nhi không tin nhìn nàng.
“Bao nhiêu?”
“Mẫu thân có biết một gian phòng ở thuê bao nhiêu tiền không?”
“Chắc là không đắt lắm?” Nàng gãi gãi đầu,“Nếu không thì mua một căn nhà nhỏ, vậy thì không cần tiền thuê.”
Vậy không bằng trực tiếp ở lại…… Người nào đó đã muốn không nói gì,
xem ra mẫu thân một chút tính toán cũng chưa có, chính là đã bị cái gì
kinh hách nên mới muốn tạm thời rời đi.
Nhưng là, rốt cuộc là mẫu thân đã bị cái gì kinh hách? Ngày thường
mẫu thân còn có thể so với Võ Tòng, vậy còn có người nào có đủ khả năng
để làm người sợ chứ? Ngay cả Ngự gia gia cũng chưa dọa được người, vậy
thì tại sao a?
“Nương, muốn đi thì người đi một mình đi, con muốn đi theo cha nuôi.” Hắn trực tiếp hạ kết luận, đi trở về giường, bắt đầu cởi bỏ tay nải:
cần câu cá, tiểu nhân thư, kẹo, tiểu mộc côn…… Từng cái đem ra.
Chẳng lẽ ngay từ đầu hắn đã không chuẩn bị bỏ đi? hốc mắt nàng đỏ
lên, mấy thứ đó đều là đồ chơi mà nó thích nhất, không ngờ, con trai
đúng là ngay cả quần áo cũng không mang.
“Tiểu Ngư Nhi, con thực không cần nương?” cổ họng nàng hơi hơi có chút nghẹn ngào.
“Từ bỏ.” Hắn đáp thật sự là rõ ràng, mẫu thân thường ngày hay đánh
mình, vì sợ nàng khóc, nếu không, mình mới sẽ không ngây ngốc để người
đánh đâu, nhưng mà lần này, mặc kệ, mặc kệ, muốn khóc cứ khóc, cha nuôi
không ở đây, cũng không có người “cằn nhằn”, ít nhất nhị cha nuôi sẽ
không.
Hảo! Con trai có cũng như không! Cắn môi, nàng đột nhiên tiến lên,
nắm cổ tay Tiểu Ngư Nhi, tha tới cạnh cửa, mở cửa ra, đem hắn đẩy ra
ngoài.
“Không cần liền đi ra ngoài, đi với cha nuôi luôn đi!” nói xong một câu, lại đột nhiên đóng cửa lại.
đồ chơi của con…… Vươn tay, Tiểu Ngư Nhi nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại, đồ chơi đều ở bên trong, hắn sao có thể đi ra ngoài cùng hơi cùng nhóm
bạn?
“Nhị cha nuôi……” Nương sinh khí, hắn cũng chỉ có thể dựa vào nhị cha nuôi .
Thân ảnh nho nhỏ đi qua, leo lên đùi của Mẫn Hách, bắt đầu làm nũng,
ánh mắt lơ đãng nhìn xung quanh, nhìn thấy sáu nam tử chỉnh tề xếp thành một hàng, đứng thẳng, mà ngồi phía trên ghế dựa còn có một người, đúng
là nam tử vừa rồi, người có đôi mắt màu tím.
Tò mò đánh giá người đó từ trên xuống dưới, Tiểu Ngư Nhi bất giác nhe miệng cười cười, hi hi, người này cũng giống cha nuôi, rất “soái” nha!
“Đứa bé này là…?” thấy Y Y đem này tiểu nam hài này chạy khỏi chợ,
Khâu Trạch có chút tò mò, lại nhìn thấy ánh mắt đánh giá của nhóc con
không ngừng lướt trên người mình, cảm thấy buồn cười, có điểm giống Y Y
trước đây, bộ dáng nghịch ngợm đáng yêu.
Giống Y Y….. Nghĩ đến này, hắn ngạc nhiên nheo lại mi mắt, đứa bé này không phải là…… tính thời gian, nếu là bảo bối của bọn họ, cũng đã lớn
như vậy .
“Tự đáy lòng ngươi không phải đã rõ rồi, không phải sao?” hai ngón
tay Mẫn Hách cưng chiều vuốt nhẹ cằm Tiểu Ngư Nhi, nghiên khuôn mặt lấm
lem của Tiểu Ngư Nhi hướng về phía Khâu Trạch, “Hắn lớn lên giống Y Y,
ngươi liền nhận thức không được ?”
Xác thực, tiểu hài tử này có khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn, hai mắt
lanh lợi, chỉ có sóng mũi cao thẳng cùng bạc thần là giống mình như tạc.
Hoàn toàn là phiên bản tổng hợp của hai người!
“Nhị cha nuôi, cha nuôi đang nói gì vậy, Tiểu Ngư Nhi một chút đều
nghe không hiểu, còn có, người kia là ai vậy? Hôm nay mẫu thân vừa thấy
người đó đã bỏ chạy, bây giờ còn muốn chuyển nhà nữa.” Tiểu Ngư Nhi bắt
đầu để lộ bí mật , cũng không quản mẫu thân ở trong phòng có nghe được
hay không, trực tiếp đem lời muốn nói đều hỏi đi ra.
Con, không biết mình là ai?! Phù Vân Khâu Trạch sửng sốt, nhìn về
phía Mẫn Hách, thấy được ý cười trên mặt hắn, thế này mới hiểu được, hắn là cố ý .
Thế nhưng con trai không biết mình là ai, như vậy, mình liền nói cho
nó biết. Đôi mắt màu tím hiện lên ý cười ôn hòa, hơi cúi người, kéo kéo
vạt vạt, nhìn thẳng vào đôi mắt tò mò của Tiểu Ngư Nhi, mở miệng.
“Ta là……”
“Hắn là người qua đường Giáp!” Mẫn Hách một ngụm đi vào, đôi mắt dài
nhỏ khinh thùy, gương mặt tuấn tú đạm nhạt, giống như lời nói mới rồi
cũng không phải xuất phát từ trong miệng của hắn.
Người qua đường Giáp? nghi hoặc trên mặt Tiểu Ngư Nhi càng lớn hơn
nữa , Giáp không phải là người giúp việc trong hiệu thuốc bắc sao? Như
thế nào biến thành người qua đường?
“Nhị cha nuôi, cha nuôi gạt