
t nói nhỏ một chút, bên ngoài, có thể nghe thấy toàn bộ.” ngón tay
chỉ chỉ vào ngoài cửa, hắn cúi xuống, hôn nhẹ lên má phấn, thuận tiện
nhắc nhở, “Chỉ tại nơi này quá nhỏ, cách âm cũng không tốt, nghe thấy là chuyện khó tránh khỏi.”
“Ngươi……” mặt của nàng bởi vì lời nói ái muội của hắn gần như đã biến thành con tôm bị luộc chín, muốn đẩy ra lại không có khí lực lớn như
vậy, giống như sơn dương vô tội đợi làm thịt, lui ở trên giường.
Nhẹ nhàng nắm lấy nút thắt nơ con bướm trên áo nàng, hắn lộ ra biểu
tình vô hại, giống như Tiểu Ngư Nhi phạm sai còn thích làm bộ vô tội,
dùng ánh mắt chân thành nhất nhìn chăm chú vào mình.
“Ái phi, trẫm, cho dù ở trong mộng, đều muốn nàng như thế, nằm ở trẫm trong lòng……” Nói xong, nhẹ nhàng kéo, hắn cúi đầu……
“Nha, ngươi tốn hơi thừa lời sao? Phù Vân Khâu Trạch, đau, còn cắn
nữa ta sẽ không khách khí !” Khuôn mặt vốn đang đỏ bừng đột nhiên hóa
thành dữ tợn, hai tay chống hai má hắn, dùng sức nhéo!
“Đem con trả lại cho ta!”
Đều lúc này rồi, nàng còn nghĩ con? Hắn đắc ý cười, nhìn phía trên
đẫy đà bị mình cắn ra dấu răng, vươn đầu ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng
đụng chạm, ấn kí xinh đẹp, hồng hồng, nho nhỏ như một con bướm, tựa như
chứng minh hết thảy cũng không phải là mộng, mỗi lần làm cho hắn khó có
thể tự kềm chế mơ tưởng!
“Ta thích nhìn bộ dáng sinh long hoạt hổ của nàng, chỉ có như vậy, ta mới có thể cảm nhận được nàng thực sự đang tồn tại, đang ở bên cạnh
ta!”
Đôi mắt màu tím ôn nhu, hắn dùng cánh môi lạnh lạnh nhẹ nhàng âu yếm, mũi thở trong lúc đó, tràn ngập hương thơm ngọt ngào như hoa lê, một
loại hương vị độc đáo chỉ thuộc vể một mình nàng!
Nàng sửng sốt, nháy mắt lại nhu hòa xuống dưới, vươn ngọc thủ, ở trên mặt hắn vuốt ve qua lại, sáu năm, thời gian giống như chưa bao giờ dừng lại ở trên người hắn, ngược lại làm cho hắn càng có thêm mị lực của nam tử, cách xa sáu năm, lần đầu tiên gặp lại, nàng giống như quên cả hô
hấp, quên mất, hắn là phu quân của nàng, hơn nữa, đúng là bất khả tư
nghị biểu lộ ra ánh mắt cực kỳ hâm mộ, không muốn hắn bày ra vẻ mặt “yêu nghiệt” trước mặt mọi người.
“Vì sao ngươi không có già, còn ta lại già đi? Tuy rằng ta hơn tuổi
hơn ngươi, nhưng chênh lệch như vậy cũng là quá lớn, Phù Vân Khâu Trạch, ngươi ở trong cung nhất định mỗi ngày rượu ngon món ngon, sơn trân hải
vị, bằng không, sao có thể bảo dưỡng tốt như vậy.” Than thở , nàng lại
dùng sức nhéo nhéo.
Già đi? Hắn từ từ tới gần nàng, mũi chạm mũi, có thể cảm giác được
hơi thở ấm áp của hai người hòa quyện vào nhau, phất động vào mặt đối
phương, giống như lốc xoáy xoay tròn, triền miên mà dây dưa.
Ánh mắt tinh tế đánh giá da thịt của nàng, ngoại trừ không trắng noãn như trước kia, nhưng màu da bánh mật ngược lại thích hợp với cá tính
hoạt bát của nàng, mắt hạnh như trước, sáng ngời hữu thần, nhu tình vạn
loại.
“Sơn trân hải vị cũng không bằng mỗi ngày được cùng nàng ăn cháo
trắng, mới hai mươi sáu đã cho là già? Kia về sau sao có thể sinh cho ta thêm nhiều hoàng tử, công chúa? Thái hoàng Thái Hậu trước kia còn nói,
ta chỉ có mình nàng là hoàng phi, nói như thế nào, cũng không thể thiếu
sáu cái.” Vươn một tay, ve vuốt gương mặt kiều nhỏ, khuôn mặt như ngọc
tràn đầy ý cười.
Lúc ấy mình còn trầm mặc không nói, cho rằng sáu đứa thì nhiều lắm,
nhưng mà hiện tại, xem ra, cũng chỉ có nhiều một chút, nàng mới không có tâm tư suy nghĩ chuyện khác, đương nhiên, này đó đều là hiện tại mới ý
thức được , cho dù sẽ có càng nhiều hoàng tử đến cướp lấy yêu thương của nàng, nhưng mà chỉ có như thế, hắn mới yên tâm.
Mới sáu năm không thấy, hắn sao lại trở nên ba hoa như vậy?
“Sáu cái? Phù Vân Khâu Trạch, ngươi thật khéo nói đùa, sinh một tiểu
quỷ kia liền đau đến muốn chết, không cần, ta không sinh , hơn nữa, ai
nói cho phép ngươi ôm ta, trở về chỗ của ngươi ngay, không được ôm nữa.” Bàn tay đang vuốt ve mặt đột nhiên biến thành chống đẩy, nàng cố ý đẩy
mình cách xa hắn, ý thức nóng vội muốn thoát khỏi hắn, ngược lại không
chú ý mình đã muốn chuyển qua mép giường.
A! Nàng nới rộng cái miệng nhỏ, nghĩ đến chính mình sẽ như vậy ngã
xuống, một đôi bàn tay to cũng là hợp thời ôm lấy thắt lưng, cổ tay
vung, thoải mái mà đem nàng nhét vào trong lòng.
“Không ôm không được, xem ra, nàng cũng muốn ta ôm nàng, chính là
khẩu thị tâm phi mà thôi, không phải sao?” Hắn đắc ý nhìn vẻ mặt ửng
hồng của nàng, nếu nàng không vội vàng đẩy người ra, mình cũng không thể thuận lợi nhanh chóng ôm lấy nàng.
Cái gì “khẩu thị tâm phi”, chính mình là còn thật sự ,“Hưu” một chút
nàng liền lùi về rảnh tay, dùng chân đá hắn, tên chết tiệt này, đều khi
nào thì sẽ không cùng chính mình tranh cãi, hôm nay cùng hắn chơi trốn
miêu miêu cả một ngày, hắn không mệt, nhưng nàng thì mệt muốn chết rồi!
“Yêu, dùng xong rồi liền đâu? Y Y, trẫm cũng không nhớ rõ nàng có
thói quen xấu như vậy nha!” Ôm chân, hắn trưng ra vẻ mặt vô tội, tiếng
nói nhẹ nhàng khoan khoái nháy mắt trở nên trầm thấp, giống như cố ý làm cho người bên ngoài nghe được, còn dài cổ kêu to.
Hắn, hắn nói vậy là có ý