
ạng hơn 20 năm qua thật sự đã đủ rồi! Thật sự quá đủ rồi!”
Tiếng nói vừa dứt, khóe miệng Vệ Lai bất chợt xuất hiện một tia máu: Đậm đặc, từ đỏ rồi đến đen, rất nhanh đã nhuộm hết vạt áo.
Higor quay đầu đi chỗ khác, không đành lòng trơ mắt nhìn người con gái xinh đẹp giống như loài hoa anh túc lúc này đã thấm đẫm đầy mồ hôi.
Hắn đã sớm biết, ở bên trong răng cô vẫn luôn cất giấu độc dược.
Cũng đã sớm biết, khi bước chân vào phòng thẩm vấn này, rất có khả năng cô cũng không có cách nào còn sống để ra ngoài.
Hắn muốn giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng cho cô, người con gái xinh đẹp nhưng kiêu ngạo này từ nay về sau sẽ biến mất trong cuộc đời hắn.
Nhưng sẽ không hoàn toàn như thế, vĩnh viễn cũng không thể...
Vệ Lai cứ như vậy gượng cười đau khổ mặc cho hơi thở tính mạng mình từng chút một biến mất ở trong cơ thể.
Một khắc cuối cùng trước khi thần trí tan rã, ở trong đầu lại thoáng qua một đồng bạn “Tia Chớp” vào hai năm trước đã từ bỏ tổ chức.
Vệ Lai nghĩ, thời điểm ‘Tia Chớp’ chết chắc hẳn là cũng nghĩ giống như mình, đây chính là một sự giải thoát sao?
Rốt cuộc nhắm hai mắt lại, hoàn toàn đoạn tuyệt với cái thế giới này.
Nếu như có kiếp sau, cô thực sự chỉ muốn mình làm một con của một gia đình bình thường thôi: Thỉnh thoảng nghịch ngợm gây sự, thỉnh thoảng làm nũng ăn vạ: Chỉ cần không còn bị người khác khống chế nữa, cô không ngại một cuộc sống bần cùng hay nghèo khổ suốt đời...
Nước Thiên Sở, mùa Thu Thừa Nguyên năm thứ ba.
Mùa Đông năm nay, tuyết dường như đến hơi sớm, quang cảnh chưa tới tháng Mười mà bông tuyết đã bay đầy trời.
Tuyết rơi nhẹ cả đêm, tuy rằng rơi xuống liền tan chảy, nhưng vì nhiệt độ không khí xuống thấp vào sáng sớm cho nên trên cả vùng đất Đô Thành vẫn bị đóng thành một lớp băng thật mỏng.
Trong phủ Trạm Vương cạnh phía Tây thành Sở Đô suốt cả đêm đèn đuốc sáng rực.
Từng đỉnh kiệu được bốn người khiêng không ngừng tới tới lui lui ở trước cửa phủ, trong mỗi đỉnh kiệu là một cô gái ngồi đoan trang ngay ngắn.
Có quản gia đến xem xét đối chiếu từng người ở trong kiệu với bức họa vẽ chân dung, cuối cùng khi nhìn đến người thứ bốn mươi ba thì hơi hài lòng gật gật đầu, ngay sau đó kêu gọi hạ nhân tới dẫn người con gái đó vào phủ để tắm rửa cơ thể sạch sẽ.
Triền miên cả đêm, từ chậm đến nhanh, từ nhẹ nhàng đến thô bạo.
Người con gái ấy hầu hạ cho đến khi không còn chịu nổi sự tấn công mãnh liệt đó nữa, từ thở gấp hoàn toàn biến thành kêu rên, người đàn ông phủ ở trên người nàng ta lúc này mới gầm lên phóng thích lần cuối cùng, ngay sau đó ngừng lại động tác xoay người bước xuống giường.
Vươn tay kéo qua trường bào trên giường khoác lên người, sau đó cũng không cần biết đến người con gái kia đang thống khổ rên rỉ, đẩy ra cửa sổ nhìn về phía hạ nhân gác đêm ở bên ngoài quát lên —
“Tiếp tục tìm cho Bổn vương! Hãy mở to mắt ra mà nhìn, người này có chỗ nào giống với cô gái trong bức tranh kia?”
“Dạ! Dạ!”
Tiểu gia nô sợ tới mức một đường điên cuồng chạy đi tìm quản gia chuyển lời, số còn lại đều cúi thấp đầu xuống, lo sợ Vương gia lại đem cơn thịnh nộ này trút hết lên trên người mình.
“Hai ngươi vào khiêng người ra!” Âm thanh ra lệnh hơi nhỏ, không hung bạo như mới vừa rồi, nhưng vẫn ẩn chứa phần khí phách bá đạo.
Người con gái vẫn đang trần truồng ngã nhào trên giường, hạ thể bừa bãi còn chảy ít máu tươi, trông vô cùng thê thảm.
Nhóm hạ nhân không kiềm được liên tục rùng mình, đây đã là lần thứ sáu rồi, nhưng rốt cuộc là vì chuyện gì mà khiến cho Trạm vương trong mấy ngày ngắn ngủi lại biến thành như vậy?
Còn nữa, cô gái trên bức họa trong tay quản gia rốt cuộc là ai?
Lúc mang người ra khỏi phòng bầu trời đã sáng trắng, một ít bông tuyết rơi xuống dần dần biến mất không thấy gì nữa trong tia nắng sớm đầu tiên của ánh mặt trời rạng đông.
Hoắc Thiên Trạm từ đầu đến cuối không hề liếc mắt nhìn đến người con gái đó dù chỉ một lần, với hắn mà nói, đó chẳng qua cũng chỉ là một người thế thân, có lẽ ngay cả chức thế thân cũng không xứng.
Dù đã qua cửa ải của quản gia, nhưng trong mắt hắn, không giống chính là không giống: Cho dù dáng dấp có giống nhau như đúc với người con gái kia đi chăng nữa hắn cũng vẫn thấy không giống.
“Chủ tử!” Quản gia Chu Hi đã ngoài 50 lặng lẽ đứng ở bên cạnh Hoắc Thiên Trạm, cung kính khom người nhỏ giọng nói: “Nên vào cung rồi.”
“Vào cung?” Hoắc Thiên Trạm cười khổ, “Đi đòi một ly rượu mừng để tế lễ Bổn Vương nhu nhược?”
“Vương gia nói quá lời rồi.” Chu Hi mặt không đổi sắc không nói thêm lời gì khác, vẫn lại nói: “Mời Vương gia thay quần áo, lão nô đã chuẩn bị xong xe ngựa rồi, bên phía hoàng cung cũng đang đợi người đấy!”
“Bỏ đi!” Hắn giơ một tay lên, “Ngươi đem bức họa kia cất vào chỗ kín nhất trong thư phòng, bắt đầu từ hôm nay sẽ...Sẽ không được lấy nó ra nữa!”
“Dạ!”
...
Lúc bấy giờ, nước Thiên Sở sắp có chuyện lớn xảy ra, có người nói là vui, cũng có người nói là buồn.
Tuy nhiên, dù là thế nhưng vẫn là có rất nhiều người đứng trật tự trên con đường cái Hoa Thiên rộng lớn nhất thành Sở Đô ôm theo tư tưởng đến xem náo nhiệt.
Bở