Ái Quả Tình Hoa

Ái Quả Tình Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321332

Bình chọn: 9.00/10/133 lượt.

nhìn vào trong có thể thấy tất cả.

Trại số 7 này đã có từ khi Lê Dịch Phi mới vào thực tập, nhưng chàng chưa có dịp bước chân đến. Bởi nơi đây do mấy vị bác sĩ chuyên khoa điều trị. Những sinh viên mới thực tập không được vào đây. Một số bệnh nhân biết có người lạ đến tinh thần họ thay đổi nên khó điều trị. Khi hai người vừa đến, tinh thần của Phi như sắp phải mang một trách nhiệm nặng nề. Chàng thầm nghĩ, họ là người bệnh, có tội tình gì mà khóa chặt họ lại như tội phạm.

Tuy chàng không đủ khả năng cứu tất cả các bệnh nhân mang chứng thần kinh nầy. Vì mỗi người bệnh đều có một dĩ vãng chua cay, khiến cho thâm tâm họ mất đi sự bình thường. Đối với những bệnh nhân này nếu không thể điều trị dứt, thì đối với xã hội có nhiều điều tai hại không phải nhỏ. Sự thực, thuốc thang chỉ làm giảm cơn bệnh chớ không thể trị lành căn bệnh của họ được. Y sĩ có trách nhiệm, khi tìm hiểu chứng bệnh của họ đi nữa, không thể nào dùng thuốc mà trị tuyệt căn cho được. Nếu y sĩ tìm được phương pháp trị lành những chứng bệnh tinh thần này, xem như họ đã thực hiện được thiên chức của họ.

Nghĩ đến đây, chàng thở dài. Phú nghe Phi thở dài bèn kéo nhẹ cánh tay Phi hỏi nhỏ:

- Tới những căn phòng của những bệnh nhân này nên lưu tâm một chút.

- Anh bảo lưu tâm điều gì?

- Không nên dựa vào cửa sổ.

Phi liếc sang Phú gật đầu. Nhưng trong lòng chàng rất chua xót và lo lắng. Phú thấy Phi tỏ vẻ không tin:

- Bộ chú mày không tin sao? Trước đây một người thân của bệnh nhân đến thăm, bà này đứng gần cửa sổ, bị bệnh nhân kéo đầu tóc khiến cho bà ta sợ gần chết đi được.

- Em tin lắm, nhưng mình sắp sửa để tiếp nhận trách nhiệm nầy. Không phải em vì hiếu kỳ mà vào đây, nhưng sự thật vào đây để tập dần sự khó khăn.

- Bộ chú mày muốn xin vào đây để lãnh những sự ghê sợ và khó nhọc này à? Anh khuyên em chớ nên gánh vác những điều khổ sở này. Chúng ta là bạn học với nhau, anh khuyên em: không nên phí sức mình gánh vác những việc khó có thể gây thành tích sáng chói được.

- Nếu mình tự tin thì chắc chắn sẽ gây được nhiều thành tích. Bởi thành tích là sự khó khăn, nếu vượt qua sự khó khăn đó thì chắc chắn sẽ gây nên thành tích.

- Tiểu Lê, anh đồng ý với sự suy luận của Phi, nhưng muốn thực hành để gây thành tích thì vô cùng nguy hiểm, thứ nhất, người khác không xem trọng những hành động của em, thứ nhì, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp hiểm nguy, bởi đại đa số bệnh nhân đều có tánh chất nguy hiểm.

Phi cười cười và lắc đầu nói:

- Điểm thứ nhất là em không cần lưu tâm tới điều nguy hiểm. Điểm thứ hai là mình phải có tinh thần thương mến bệnh nhân, hết lòng tìm cách trị liệu cho họ lành bệnh. Vì đại đa số bệnh nhân đều bị nhiều hoàn cảnh kích thích, nên họ xem ai cũng là thù nghịch, mình nên tận dụng tình thương đối với họ, đó là món thuốc duy nhất trị lành bệnh tinh thần.

Hoàng Thiên Phú không nói gì. Chàng nghĩ, luận điệu của Phi chính là luận điệu của chàng trước đây một năm, rất thật tình nhưng không thực tế. Chàng lập luận thì nghe dễ dàng như vậy, khi đụng vào thực tế nó sẽ xoay chiều hướng khác.

Khi người giữ cửa mở cửa cho đôi bạn vào, thân tâm của Phi cảm thấy nặng nề. Trong những phòng bệnh rất ồn ào, nhiều tiếng động và âm thanh khác nhau. Từ một cửa sổ chàng nhìn vào, thấy một bệnh nhân ôm chiếc mền ngồi tại góc tường, đôi mắt thất thần hướng ra cửa sổ mà nhìn trời. Cửa sổ đã nhỏ lại cao, song sắt rất lớn, trong phòng không có một vật gì khác. Chàng cũng biết trong phòng không nên để vật gì, bởi người bệnh thường hay đập phá đồ đạc, hoặc dùng những dụng cụ này làm khí giới để tự hủy hoại thân họ.

Chàng đứng nhìn giây lát, bệnh nhân hướng đôi mắt vào Phi, mà dường như không để ý gì đến chàng, chàng biết bệnh nhân ấy đang yên tĩnh, trong miệng anh ta nói lầm thầm những gì không nghe rõ, dường như niệm kinh, nhưng nghe kỹ không hiểu là anh ta nói những gì.

Phi biết người bệnh này không phải thuộc vào hạng nguy hiểm. Nhưng, chàng chỉ đoán thế thôi, chớ đâu có khám nghiệm mà biết. Chàng đứng giây lát, bèn bước sang phòng bệnh nhân đang kêu hét vang lên. Bệnh nhân này là đàn ông trạc tuổi trung niên, tinh thần của anh ta không yên, tuy gian phòng hẹp, nhưng anh ta vẫn chạy tới chạy lui, dùng nắm tay đấm mạnh vào tường, kêu la vang rân như một con mãnh thú rơi xuống giếng.

Khi chàng đến gần phòng bệnh thì bệnh nhân nhìn chàng với vẻ mặt hung tợn, từ trong dùng nắm tay thọt ra cửa sổ. Nếu anh ta đánh tới được thì sẽ cho Phi một quyền. Phi nhìn bệnh nhân mà lắc đầu, chàng lui một bước, bỗng nhiên chàng nghe tiếng cười vang dội sau lưng. Chàng giật mình quay lại, thì ra sau lưng chàng là cánh cửa sổ của phòng bệnh khác, một bệnh nhân đang nhìn chàng cười rũ rượi, dường như có cảm tình với Phi.

Khi thấy Phi quay nhìn lại, bệnh nhân nói:

- Ông là thầy thuốc hả?

Phi gật đầu nói:

- Phải, ông muốn cần tôi giúp gì?

- Tui rất thích nhìn ông vì ông là y sĩ dễ thương, tui rất chán những thằng thầy thuốc trước đây, bọn họ thật không phải là thầy thuốc, chỉ đến đây để cho vay và đòi nợ thôi.

- Hành động của họ ra sao mà ông cho là đòi nợ?

Bệnh


Old school Swatch Watches