XtGem Forum catalog
Ái Quả Tình Hoa

Ái Quả Tình Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321414

Bình chọn: 9.00/10/141 lượt.

nhân như thất vọng lắc đầu:

- Ông cũng không phải là một thầy thuốc giỏi, đầu óc của ông cũng thật thà đáng tức cười, có thể ông không biết gì cả.

- Ông nói chúng tôi có thái độ không tốt phải không?

- Phải rồi, tôi nhất định sẽ hết sức giúp đỡ ông.

Người bệnh cười ngất:

- Hay lắm, ông hãy mở cửa thả tôi ra đi, được không?

Phi không ngờ gặp phải chuyện khó giải quyết, chàng chỉ nói:

- Xin lỗi, việc giữ ông tại đây là thân nhân của ông yêu cầu. Tôi chỉ làm bổn phận khám bệnh, nếu ông có thể xuất viện được thì chúng tôi còn cầm ông lại mà làm gì.

Sắc mặt tươi cười của bệnh nhân đã biến mất, hắn nói:

- Tui đã biết rõ rồi, bọn các người trong bệnh viện này toàn là bọn chó chết! Các người đồng lõa ăn hiếp tui, các người toàn là bọn khốn kiếp!

Phi nhìn bệnh nhân với vẻ mặt nghiêm nghị và khoan dung, chàng nói:

- Để chúng tôi khám xem ông quả thật mạnh chưa. Không phải chúng tôi chỉ biết thâu tiền của thân nhân của các ông, mà phải cố hết sức để phục vụ cho bệnh nhân.

Bệnh nhân gật đầu nói:

- Được rồi, nếu ông là một thầy thuốc hay, có thể ông sẽ thấy rõ, tui không hề có bệnh gì cả.

Phi nhìn tên bệnh nhân trên cửa, chàng gật đầu nói:

- Tôi nhớ tên ông là Vương Cách, trưa mai sẽ đến đàm luận với ông được không?

- Được, tui sẵn sàng chờ ông.

Bỗng nghe tiếng gọi của bệnh nhân phòng kế bên:

- Thầy thuốc, thầy thuốc!

Hoàng Phú Thiên bước đến hỏi:

- Ông gọi chuyện gì?

Người bệnh hét lớn:

- Nơi đây là phòng bệnh hay nơi để nuôi thú vật?

- Ông muốn nói gì, đương nhiên đây là phòng bệnh.

Bệnh nhân lộ vẻ giận dữ, chỉ vào tường nói:

- Phòng bệnh tại sao chẳng đập mấy con chó điên này cho chết hết đỉ Nếu là phòng bệnh sao lại nhốt chúng tôi như là chó vậy?

Hoàng Thiên Phú không đủ can đảm chịu đựng như Lê Dịch Phi, khi nghe bệnh nhân nói thế liền rảo bước rời nơi đây.

Lê Dịch Phi lại đi thêm mấy phòng bệnh nữa, có bệnh nhân thì đang cười ngất, có bệnh nhân đang khóc sướt mướt. Sau cùng, chàng chú ý đến một bệnh nhân, thấy gian phòng này không dính một chút bụi bậm, mùng nệm sắp xếp rất đàng hoàng, bệnh nhân ăn mặc rất sạch sẽ, hướng về cửa sổ mà hành lễ.

Bệnh nhân này làm cho Dịch Phi thấy hiếu kỳ, chàng đứng lại đây hơn mấy phút đồng hồ. Bệnh nhân chẳng để ý bên ngoài có người hay không, ông ta cứ tự nhiên cử hành lễ và lâm râm khấn cầu.

Phú bèn kéo tay Phi đến một gian phòng bệnh khác, bên trong có một bệnh nhân thân thể khô gầy như que củi, một nửa mặt nám đen, chỉ còn một nửa bên mặt nguyên vẹn. Trên tường và trên ván đều có vẻ số Ả Rập. Phi chú ý nhìn, thấy hàng số 12, 13. Bệnh nhân lại tiếp tục vẽ thêm. Chàng nhìn kỹ bỗng nhiên giật mình nổi ốc! Thì ra bệnh nhân dùng ngón tay mà vẽ vào vách, vào ván, khiến cho da thịt rách lở, máu chảy ràn rụa, có ngón tay đã nức nẻ lầy lụa, khiến người nhìn vào bắt rùng mình.

Hoàng Thiên Phú nhỏ giọng:

- Hãy xem tên họ của hắn.

Phi xem tấm bảng trên cửa đề ba chữ Trương Lập Dân. Chàng như sực tỉnh quay đầu lại nói:

- Thì ra hắn là viên phi công của chiếc phi cơ ngộ nạn.

Phú kéo tay Phi rời khỏi phòng bệnh. Phi vừa đi vừa thở dài. Thực ra, xem bệnh nhân chừng nào chàng càng bất nhẫn chừng nấy. Bệnh nhân đều là những người bất hạnh trên thế gian này, họ chẳng may mất đi sức khỏe và trí nhớ. Nhờ có y viện mà họ còn sống tại đây, nhờ y sĩ để giúp đỡ những người bất hạnh này. Nhưng làm cách nào để cứu họ được trở lại mạnh lành, khôi phục lại trí nhớ?

Hai người ra đến hoa viên, ánh dương quang chiếu rọi khắp vườn, hoa cỏ xinh tươi, bướm ong bay lượn nhởn nhợ Nhưng ánh dương quan không thể soi thấu lòng những người bất hạnh, họ chỉ ngồi bó gối mỗi người trong một tiểu giang san, chờ ngày cuối cùng của cuộc đời. Hoàng Thiên Phú không hiểu tâm trạng của Phi, vừa đi vừa hỏi:

- Đối với những bệnh nhân này, chú mầy phải giải quyết sao đây?

Phi lắc đầu lộ vẻ suy nghĩ thận trọng.

Phú nói tiếp:

- Theo anh kinh nghiệm, nếu xem họ nhiều lần chừng nào, chẳng những không giải quyết được gì, mà càng xem càng khó chịu hơn.

- Tôi đang suy nghĩ, muốn hỏi thăm một bệnh nhân đấy chớ.

- Bệnh nhân nào?

- Bệnh nhân ăn mặc chỉnh tề, đang quỳ lạy cầu khẩn đó.

- Không phải ông ấy mới quỳ bái hôm nay, mà nửa năm trước đây anh cũng đã thường chú ý đến lão. Dường như ông ta mắc phải bệnh bị khủng hoảng nặng nề, chỉ ở nơi vắng vẻ cầu khẩn suốt ngày thì lão mới an lòng. Có lần dời lão sang nơi khác, khi lão nhìn thấy người thì tỏ vẻ sợ hãi, ông ta nói, bao nhiêu bệnh nhân đều bị Diêm vương sai Ngưu đầu mã diện đến để bắt đem đi.

- Điều đó chắc có nguyên nhân thầm kín?

- Thân nhân của ông ta không muốn cho y sĩ tra cứu bệnh căn. Họ nói, ông ấy đã gây oan nghiệt kiếp trước, nên hồn oan vấn vít bên mình.

- Anh có tin những lập luận của thân nhân lão không?

Hoàng Thiên Phú như chẳng thích tìm hiểu, chàng lắc đầu:

- Viện trưởng chưa hề phái anh đến điều trị họ, nên từ trước đến giờ anh chưa từng hỏi một bệnh nhân nào. Chú mầy cũng biết, vị y sĩ đã trị bệnh nầy cũng chẳng mấy hài lòng.

- Còn bệnh nhân tên Vương Cách thì sao?

- À, anh biết hắn là một công nhân kỹ thuật, bị giám