
tái hợp.
Khi Hoàng Ngân và ông chồng Buckley ở tuổi năm mươi đang tiến về bàn
tiệc – nơi những người bạn cũ thời đại học đang ngồi, Hoàng Ngân nhìn
Hoàng Minh không chớp mắt. Còn Tâm Lan bật cười và nhìn thẳng lại về
phía anh. Sau màn cụng ly chúc mừng cho cặp vợ chồng mới cưới, Hoàng
Ngân nói với chồng bằng thứ tiếng Pháp không mấy ai hiểu. Vài giây sau,
chồng của cô một mình đi gửi lời cảm ơn đến những bàn tiệc khác, còn
Hoàng Ngân ngồi lại với đám bạn cũ, giọng nói lanh lảnh:
- Không ngờ cũng có ngày tôi được rước về dinh trong sự hiện diện
đầy đủ của những người bạn cũ thế này. Tôi lấy làm xúc động lắm.
Hoàng Ngân xuýt xoa, đôi mắt đỏ nước và nhìn lướt một lượt bạn bè.
Người thì có con học tận cấp ba, người thì đã hai tay hai đứa. Còn cô,
trong bụng là mầm xanh đã hơn một tháng tuổi mà chỉ có cô và ông chồng
mới biết. Mọi người nháo nhào khuyên cô dâu nên bình tĩnh và cần giữ gìn sức khỏe cho buổi tối hôm nay khiến Hoàng Ngân bật cười khanh khách
trong nước mắt. Phái nữ thì khuyên cô cách “trị chồng Tây để làm sao cho hắn phải sợ, phải cưng chiều”. Phái nam thì nhắn nhủ phải “chiều chồng
Tây hết mực, nếu không hắn dằn mặt đánh cho không còn tí nhan sắc nào mà về lấy chồng khác”, khiến cho những bàn tiệc xung quanh đó cũng cười
nghiêng ngả.
- Anh Hoàng Minh! Em mời anh một ly. – Ngân nâng ly bia và chủ động uống cạn trước cái nhìn khó hiểu của anh.
- Anh vẫn tưởng em nói không với bia rượu như ngày xưa chứ nhỉ?
- Anh nghĩ sao nếu như em nói rằng: hiện tại em đã hút hết cả bao thuốc lá trong một ngày?
- Anh chẳng tin nổi điều đó. – Hoàng Minh xua tay và uống nốt phần bia còn lại trong ly. – Em đừng có phóng đại mọi chuyện lên như thế
chứ?
- Thật đấy, ngày trước em thường nhìn trộm anh hút thuốc. Coi bộ
dạng anh, tâm trạng của anh hẳn là não nề và mệt mỏi lắm. Em từng bảo:
“Bắt tôi hút thuốc thà để tôi nuốt một con lươn sống còn hơn”. Bây giờ,
em chỉ muốn anh biết, em thay đổi nhiều như thế nào nên anh đừng tránh
mặt em nữa, cho dù trước đây, em đã từng… rất – muốn – hôn –anh!
Hoàng Ngân rót một ly bia khác để sang bàn tiếp theo gửi lời cám ơn trước sự im lặng từ anh.
Sau hai tiếng chào hỏi, Hoàng Ngân tung bó hoa cưới để mong những cô
chưa chồng sẽ nhận được nó. Nhưng rồi, tất cả mọi người trong bữa tiệc
đã há hốc miệng khi thấy Tâm Lan đang sở hữu nó trên tay.
Tâm Lan thì thào rất nhỏ vào tai anh: “Đêm nay, anh về đi. Anh có
Kiều Thanh thì cũng phải cho em một lần nữa được cầm bó hoa này trên tay chứ? Anh biết đấy, em không thể nào chịu nổi sự cô đơn quá lâu mà”.
Phía sau lưng, đang có người đi chung với cô trên con đường vàng ươm những vệt nắng.
Tâm Lan điện thoại cho Trần Hùng – một người bạn từ thời cấp ba về
việc cô sẽ tới phòng khám của anh để sẵn sàng cho lần sinh con thứ hai.
Trần Hùng cười ồ lên và vui mừng trả lời: “Cậu sẽ là người được ưu tiên
nhất trong phòng khám. Tớ có thể tiếp đón cậu bất kể thời gian nào trong ngày“.
Tâm Lan tranh thủ ghé qua phòng khám của Trần Hùng vào giờ ăn trưa.
Cô cố tỏ ra bình tĩnh với vẻ mặt dửng dưng… nhưng trong trái tim cô lại
đập liên hồi vì quá hồi hộp.
Trần Hùng mang cho cô ly nước cam và một ly café đen đặc dành cho
mình. Họ nói chuyện lan man về chuyện gia đình: bà Xuân còn bị chứng đau lưng và đầu gối nhức buốt mỗi khi trở trời hay không? Cuộc sống của cô
vẫn hạnh phúc bên người chồng Hoàng Minh tài giỏi đấy chứ? Sao cô không
đưa bé Nguyên Thảo tới đây chơi?… Anh còn cười hớn hở bảo: “Những chuyên đề được phát trên Radio do em phụ trách hàng tuần anh vẫn thường xuyên
theo dõi. Chúng rất thú vị và bổ ích”.
Tâm Lan cảm thấy ngại ngùng vì những tình cảm Trần Hùng dành cho
mình. Sắp bước sang tuổi ba mươi nhưng anh vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai và thường tỏ ra không vui khi ai đó hối thúc chuyện lập gia đình.
Tâm Lan cười mỉm và đề nghị Trần Hùng liên lạc với các bạn thời phổ
thông để có buổi gặp gỡ và cùng nhau ôn lại những kỷ niệm thời học trò.
Đang nói chuyện vui vẻ, Trần Hùng hướng cái nhìn về phía cửa, giọng vui vẻ.
- Ba Tường ơi. Con đang ở trong phòng khám bên này. Ba chờ con một chút rồi đi ăn trưa nhé!
Nghe đến hai chữ: “Ba Tường”, Tâm Lan quay nhanh người về phía cửa.
Một người đàn ông đã già trong bộ đồ bảo vệ. Trên tay ông là hai suất
cơm trưa văn phòng và hai chai nước khoáng. Ông Tường nhìn Tâm Lan bằng
ánh mắt rất lạ lùng. Tâm Lan cũng nhìn ông, một hình ảnh mơ hồ nào đấy
xuất hiện trong trí nhớ của cô nhưng không tài nào nhớ nổi.
- Ừ. Cậu cứ làm việc đi.
- Vâng, thưa ba. Đây là Tâm Lan, người bạn học từ thời cấp ba của
con tới khám bệnh ạ. Cô cũng là người dẫn chương trình trên Radio mà ba
thường hay nghe đó.
Trần Hùng dứt lời. Ông Tường gật đầu rồi chậm rãi quay lưng, những bước đi của ông rất chậm.
- Mình gọi bác ấy là ba. Ba Tường già rồi nhưng tốt bụng lắm. Ở
phòng khám này, ai ai cũng quý mến ba hết trơn. Mà chắc bữa nay ba mệt
nên không muốn nói chuyện, chứ ba vẫn thường khen giọng cậu ngọt ngào và trò chuyện cùng độc giả rất có duyên.
- Bác Tường già rồi mà vẫn đi là