
mà từ từ xếp thư của độc
giả cần phải phản hồi vào ngày đầu tuần bỏ sang một ngăn túi xách. Có
lẽ tối nay, cô thực sự cần một đên tỉnh táo để làm việc. Bởi có trời mới biết, chuyện gì sẽ xảy ra nếu như cô tiếp tục tái phạm lại sai lầm này?
Tâm Lan gọi điện về nhà với lý do phải làm tăng giờ vào cuối tuần. Bà Xuân cảm thấy lo lắng vì công việc của con gái… Cô cười nhỏ: “Sao mẹ cứ coi con như con nít thế này? Con đã trưởng thành và tự chăm sóc được
bản thân rồi mà mẹ”.
Cô loay hoay lấy chiếc điện thoại đang réo inh ỏi phát ra từ chiếc
túi xách. Màn hình sáng trắng hiện lên dòng chữ: “Ông xã”. Trái tim cô
lại đập thình thịch… cô đang tự hỏi có nên nghe máy Hoàng Minh hay
không? Hoặc anh sẽ giận dữ vì bây giờ đã hơn chín giờ tối rồi. Hoặc anh
cũng có thể dịu dàng hỏi thăm chuyện gì đã xảy ra với cô? Cuối cùng, cô
quyết định không nghe máy và bước rất nhanh về bãi đậu xe…
Bỗng một bàn tay đã kéo cô lại khi bãi đậu xe chỉ còn cách đó chừng
mười mét. Người cô nhẹ bẫng như cọng cỏ và bị kẻ “bí mật” bế bổng lên
như nhổ bật cả gốc. Sau vài giây, cô đã bị tống vào một chiếc xế hộp
đen, đôi môi khô chưa kịp thốt lên lời thì cô đã bị ép ngược trở lại
bằng nụ hôn gấp gáp, chà xát… Không ngọt ngào, không êm dịu, chỉ có
những giọt nước mắt của hai người tuôn trào…
Sau nụ hôn dài, Tâm Lan đẩy Hoàng Minh ra nhưng không được. Vòng tay
anh siết quá chặt, mùi thơm nồng đặc trưng vốn luôn mê hoặc càng làm cô
khó có thể dứt khỏi anh. Nhưng cô thấy ngạt thở, cô đang thiếu oxi trầm
trọng. Đứa bé trong bụng cô cũng cần phải có oxi. Cô cúi đầu, từ từ luồn ra khỏi vòng tay anh.
- Đừng thế nữa. Hãy ngồi bên anh… một chút thôi!
Hoàng Minh kéo cô lại. Dường như anh đang hành động một cách bản
năng. Những tia sáng yếu ớt của đèn đường và những dòng xe cộ lướt đi
chiếu xuyên qua lớp kính càng làm nét mặt cô trở nên yếu ớt.
- Em thấy khó thở. Em cần ra ngoài.
Hoàng Minh nhìn cô. Những ngón tay chai sạn của anh đưa lên khuôn mặt đã có phần tiều tụy hơn trước và không khỏi xót thương.
Hoàng Minh lái xe vào bãi đậu rồi cùng Tâm Lan đi bộ trên đoạn đường
dài thành phố. Anh hỏi: “Chúng ta sẽ cùng ăn đêm chứ?”. Cô gật đầu rồi
lại vội lắc đầu. Anh mỉm cười và nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng nhất có
thể. Anh hỏi lại một lần nữa. Cô chắc chắn là “không” rồi bước lên trước một bước. Anh cố gắng đi sát phía sau cô, bóng anh rọi trên lòng đường
trùm lên cả bóng cô đang lững thững bước.
- Anh về đi.
Hoàng Minh không trả lời. Anh nhẹ nhàng gỡ lỏng từng ngón tay cô đang nắm chặt vào nhau và luồn từng ngón tay mình vào tay cô. Hai người cứ
thế lặng im đi trên con đường vắng. Đi được một lúc, anh đề nghị được
cõng cô. Cô gật đầu, cô không muốn từ chối một điều gì từ phía anh vì
biết đâu chỉ một lát sau thôi, Kiều Thanh sẽ cướp anh rời xa cô mãi mãi.
Sống mũi cay xè và nước mắt vẫn nối đuôi nhau trào ra, cô lặng lẽ tựa đầu vào bờ vai anh. Những sợi tóc thơm khẽ chọc vào gáy anh nhồn nhột.
Anh khẽ nhúc nhích, bầu má và làn da mịn màng của cô tỏa ra khiến anh
như bị thôi miên trong tức khắc. Anh giữ nguyên tư thế đó trên quãng
đường tiếp theo. Từng bước chân chậm rãi của anh đi theo lối con đường
mòn quen thuộc.
- Tâm Lan! Đừng khóc nữa!
Nước mắt Tâm Lan thấm qua lớp áo sơ mi, ngấm vào da thịt anh lạnh
buốt. Anh siết chặt bàn tay cô mà nghe tim mình đau nhói. Biết bao đêm
trôi qua, mỗi lần cô tủi thân ôm con gái ngủ mà khóc một mình thì anh
đang ở bên ai? Biết bao ngày trôi đi chậm chạp, cô mệt mỏi với công việc nơi công sở, rồi chiều về lại trông nom bé Nguyên Thảo như mọi ngày?…
Anh nghẹn lòng mỗi khi nhớ lại quãng thời gian trước đó. Giá như, người
ta có thể đi lội ngược thời gian trở về quá khứ…
- Đừng khóc nữa. Anh đang ở ngay bên cạnh em cơ mà.
- Em đã nghĩ là chúng ta sẽ chẳng còn một buổi tối cuối tuần nào cùng đi dạo với nhau như thế này nữa.
Câu nói của Tâm Lan vừa dứt thì bước chân anh cũng ngừng lại. Cô nhấc đầu khỏi vai anh, đôi mắt ầng ậc nước ngước nhìn theo. Hoàng Minh và cô đang đứng trước ngôi nhà chung của hai người.
- Cho em xuống đây được rồi. Anh về đi kẻo chị ấy lo lắng.
Tâm Lan tự trườn người xuống. Mất vài giây, cô mới đứng vững được.
Cơn gió đêm cuộn thổi làm mái tóc đen dài bay lòa xòa phía trước. Hoàng
Minh giơ tay vuốt những lọn tóc sang hai bên vành tai. Bàn tay anh vẫn
giữ nguyên ở vị trí đó, thật lâu và cứ im lặng nhìn cô như thế.
Con ngươi màu hổ phách đẹp lạ chiếu những tia nhìn ấm áp khiến đôi
vai Tâm Lan run lên bần bật. Cô cảm nhận rõ những giác quan của mình
đang cùng lúc khuấy động dữ dội. Chúng phản đối thái độ cư xử cố tỏ ra
lạnh lùng của cô. Chúng gào lên ráo riết, chúng la hét như những con thú hoang đang gồng mình lên phát ra tiếng gầm vang vọng giữa chốn rừng
già… Tất cả sự đổ vỡ, thôi thúc, oán hờn đó chỉ xảy ra trong lòng một
cách câm lặng. Chúng hoàn toàn không phát ra một tiếng động nhỏ nên
chẳng mấy ai hay. Nhưng không phải vì thế mà anh không hiểu chuyện gì
đang xảy ra với cô: những tiếng vỡ lòng, sự đấu tranh trong tâm tưởng,
cả việc mang lí trí