
bé Nguyên Thảo thích ăn gì?
- Ba chờ con nghĩ nghe ba…
Dù đã cách rất xa quán Petite Fille nhưng đôi mắt bé Nguyên Thảo vẫn
cố ngoái lại nhìn về phía bàn mà Tâm Lan và Bình Nguyên đang ngồi trò
chuyện. Nó nghĩ: “Mẹ đã nói dối con”.
Hoàng Minh cũng vừa nhìn thấy hai con người ấy, họ cười nói vui vẻ và cùng chỉ trỏ bàn tán về một đề tài nào đó rất say sưa. Nhưng anh kiên
quyết không quay đầu lại.
- Được rồi, ba sẽ đưa bé Thảo tới quán ăn khác, ngon hơn, thơm
hơn. Bé Thảo chịu không nào? – Hoàng Minh cố nói bằng giọng ngọt ngào và xen lẫn tình yêu thương. Cổ họng anh bỗng nghẹn lại.
- Dạ.
Vừa rơm rớm nước mắt, vừa ho hung hắng, bé Thảo vội gật đầu. Con bé siết chặt vòng ôm vào bả vai của Hoàng Minh, thật chặt.
- Đừng đi công tác nữa nhé ba… Ba về nhà đi ba… Ba chuyển hết mọi
việc về gần nhà mình đi ba… Ba tới xin lỗi mẹ Lan nghe ba… Ba đón mẹ Lan và con về ngôi nhà của chúng ta đi ba… Con chán ở nhà ngoại lắm rồi. –
Nguyên Thảo vừa nói vừa khóc nức nở.
- Ba…- Hoàng Minh dừng chân và thả Nguyên Thảo xuống. Anh lau nước mắt cho con bé. Khuôn mặt nó lấm lem nước mắt, nước mũi. Anh ngập ngừng không biết phải giải thích ra sao. Anh không thể hứa đại một câu như
thể chỉ muốn an ủi nó. Bởi Nguyên Thảo đã lớn, đã hiểu chuyện, đã biết
một vài điều gì đó không hề tốt đẹp đang xảy ra sau lần gặp gỡ với Kiều
Thanh.
- Hôm trước, con bảo mẹ Lan điện thoại ra Hà Nội để gặp ba mà mẹ
Lan không cho. Con năn nỉ mẹ Lan điện thoại về nhà ông bà nội mà cũng
không được. Ba làm mẹ Lan giận rồi. Ba tới xin lỗi mẹ Lan đi ba…
Bé Nguyên Thảo vẫn khóc ấm ức trước mặt Hoàng Minh. Anh quỵ gối và ôm chặt lấy con gái. Anh chỉ biết nói rằng, anh sẽ cố gắng để có nhiều
thời gian tới gặp bé Nguyên Thảo hơn trước.
***
- Ba về đi ba, con tự đi vô nhà được mà!
Bé Nguyên Thảo uể oải từ chối lời đề nghị của Hoàng Minh. Đôi môi con bé nở một nụ cười nhưng ánh mắt vẫn còn đọng lại những nỗi buồn man
mác.
- Con chắc chứ?
- Dạ, chắc. Mà chừng nào ba tới rước con đi chơi nữa. Sau hôm nay, ba còn ra Hà Nội công tác nữa không ạ? Con không thích ở nhà ngoại nữa, con muốn về nhà mình cơ.
- Ba chưa biết, để ba nói với mẹ Lan ngày mai là chủ nhật, ba tới rước con đi ra sở thú chơi nữa nha.
- Ba hứa nha ba. Hồi sáng, mẹ Lan cũng hứa, sáng mai sẽ đưa con ra sở thú đó. Vậy ngày mai, cả nhà mình được đi chơi cùng nhau rồi. Hoan
hô ba Minh. Hoan hô cả mẹ Lan nữa.
Hoàng Minh gật đầu, anh nhìn ánh mắt trẻ thơ trong vắt của nó nhưng
ngân ngấn nước đến đáng thương. Anh xoa đầu dỗ dành con bé mãi nó mới
chịu quẹo vào con hẻm để về nhà. Vừa đi, nó vừa ngoái lại để nhìn anh
thêm vài giây ngắn ngủi. Lúc nào nó cũng có cảm giác, phải rất lâu sau
đó, ba của nó mới quay về.
Nguyên Thảo nghe những người hàng xóm ác miệng thì thào bàn tán ngay
từ ngoài con hẻm. Có người cũng đã nhìn thấy Tâm Lan ngồi ở quán café và trò chuyện thân mật với Bình Nguyên. Họ đặt điều nói mẹ Lan của nó
ngoại tình. Có người ác miệng hơn thì bảo: “Ba theo gái, mẹ theo trai,
ngẫm mà tội nghiệp cho con nhỏ”. Hay một người phụ nữ trung niên đang
dắt đứa con đi dạo, chị ta cạu mày nói: “Tránh xa nó ra nghe con trai,
chơi với con bé đấy rồi hư hỏng sớm”…. Thằng bé nhìn bà mẹ, ngỏ ý không
hiểu gì: “Bạn Nguyên Thảo tốt bụng lắm, bạn Nguyên Thảo hay cho con đồ
ăn nữa đấy má”, rồi nó hất tay bà mẹ, chạy vội về phía bé Thảo đang
đứng: “Thảo ơi Thảo, lát qua nhà tớ chơi nhé, má tớ mới mua bộ đồ chơi
đó, tớ sẽ chia cho bạn một nửa. Bạn chịu không? Tớ hứa tớ không bắt nạt
bạn nữa đâu…”.
Nguyên Thảo mỉm cười với cậu bé rồi nhìn chằm chằm và không đáp lại
câu nào với người phụ nữ đang đứng cách đó không xa. Người phụ nữ ấy vẫn không thôi đay nghiến, một tay lôi thằng con trai của mình lại, một tay vẫn cầm chén đựng thức ăn, miệng cô ta không ngớt lời ác ý: “Tôi nói
rồi mà, con nhà mất nết, cả ba lẫn má ngoại tình nên làm gì có ai dạy
bảo? Ở đâu ra cái kiểu, con nít mà trừng trừng mắt nhìn người lớn như
thế kia bao giờ?”.
Nguyên Thảo quay người bỏ đi. Con bé tủi thân, đôi mắt buồn và ươn ướt nước cụp xuống.
Nó lững thững đẩy cổng sắt bước vào nhà. Bà Xuân đang ngồi gói lá trầu không cũng ngưng tay và mỉm cười với Nguyên Thảo.
- Con chào ngoại, con mới đi chơi với ba Minh về. – Con bé cố tỏ ra vui mừng, khoanh hai tay lễ phép chào bà Xuân.
- Ừ! Nguyên Thảo hả con, đi chơi có vui không? Mà sao con không nói ba Minh vào nhà chơi rồi hãy về.
- Dạ, vui ngoại ạ. Ba Minh mắc công chuyện vì tối nay phải đi tiếp khách hàng ạ. Ba Minh hứa ngày mai ba Minh tới rước con đi sở thú nữa.
Mà mẹ Lan đã về nhà chưa ngoại?
- Thế hả? Thôi con vào phòng nghỉ ngơi rồi đi tắm còn ăn tối nữa.
Chắc mẹ Lan cũng sắp đi làm về rồi. Tối rảnh, con kể ông bà ngoại nghe
ba Minh đưa con đi những đâu chơi nghe.
- Dạ. Mà ngoại ơi, ông ngoại cũng không có ở nhà ạ?
- Ông ngoại ra đầu hẻm mua thêm ít đồ ăn nữa rồi con.
- Vâng ạ.
Bà Xuân nhìn con bé lủi thủi đi về phòng mà trong lòng đắn đo mãi:
“Không biết chiều nay thằng Minh nó đưa con bé đi đâu mà về đến nhà mặt
mũi con nhỏ buồn thiu th