
”
“Sáng nay tôi không nhìn thấy chị...”
“Sáng có chút việc nên tôi lên thuyền ở trấn L.” Diệp Tử Mi thấy tâm trạng anh sa sút, bèn quan tâm hỏi: “Sao vậy? Không vui à? Không vui thì đừng hát nữa, chúng ta đi uống rượu...”
“Không hát không phải đền tiền à?”
“Tôi đã nói đây là thuyền của tôi, cậu còn sợ cái gì? Tôi bảo cậu đi uống rượu, ai dám bắt cậu đền tiền? Đi thôi, ở đây không có giọng ca nào hay cả, hát cũng chẳng để làm gì...”
Anh đi theo chị Diệp đến quầy rượu, chị Diệp kêu phục vụ đem mấy chai rượu đến phòng chị ta, sau đó nói với anh: “Ngồi đây uống không hay, bị người ta để ý, đến phòng tôi uống đi!”
Anh theo chị Diệp về phòng của chị ta, căn phòng rất sang trọng, xa xỉ hơn phòng của anh nhiều. Hai người ngồi xuống uống rượu, anh làm mấy chén lót dạ, trở nên vô cùng nhiều chuyện, chủ động kể về chuyện anh và Tiểu Băng ly hôn, kể đến chỗ đau lòng, nước mắt lại trào ra.
Chị Diệp khuyên giải: “Thật ra chuyện này nghĩ lại cũng có chỗ tốt, cũng không có gì ghê gớm. Ly hôn thì ly hôn, một con bệnh như cô ta, suốt đời đều cần người ta chăm sóc, đều phải uống thuốc, tiêm chích, làm không tốt còn có thể xuất hiện phản ứng đào thải, bao công sức đều đổ xuống sông xuống biển, tất cả phải bắt đầu lại từ đầu, nếu thế còn phải tốn bao nhiêu tiền nữa đây?”
Anh rất mơ hồ, tuy cũng hiểu được điều này nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ly hôn, anh luôn cảm thấy một khi đã kết hôn, nghĩa là đã trở thành một gia đình, dù khổ đau hay mệt mỏi cũng là chuyện của cả nhà, bây giờ một mình anh lẻ loi, cô đơn, muốn chăm sóc ai cũng không được.
Diệp Tử Mi an ủi anh: “Cậu cũng đừng ghen tuông với cái gã Tiểu Lục gì đó nữa, cậu ta cũng là một cái toilet mới, có thơm cũng chỉ ba ngày. Bây giờ cậu ta có thể cướp Tiểu Băng từ tay cậu, cậu ta rất đắc ý, đợi đến lúc dính nhau được một thời gian, cảm giác mới mẻ kia cũng trôi mất, nhiệt huyết chẳng còn được như xưa, hai người sớm muộn cũng rạn nứt. Tiểu Băng sẽ có ngày khóc mù cả mắt.”
Anh nghĩ đến việc Tiểu Băng sẽ rơi vào kết cục thê thảm như thế, trong lòng rất khó chịu, rất lo lắng, bèn hỏi tiếp: “Chị thật sự nghĩ vậy sao? Thế... nếu Tiểu Lục bỏ mặc Tiểu Băng, cô ấy phải làm sao đây? Ngộ ngỡ cô ấy có phản ứng đào thải nghiêm trọng, lại phải ghép thận mà Tiểu Lục không chịu bỏ tiền, thế thì phải làm thế nào?”
Diệp Tử Mi xót xa nhìn anh. “Cậu đúng là... đồ ngốc! Cô ta đã không cần cậu nữa, cậu còn lo cho cô ta làm gì? Chẳng lẽ cậu vẫn mong chờ một này Tiểu Lục không cần cô ta, cậu sẽ nhặt cô ta về ư?”
Anh nghĩ một lát rồi nói: “Tôi sẽ không nhặt cô ấy về, không có ý nghĩa gì cả, nhưng mà với tư cách là... bạn bè, có lẽ vẫn nên giúp cô ấy. Ý tôi là... nếu tôi có khả năng...”
“Với cách làm của cậu, cả đời này cậu sẽ nợ nần chồng chất thôi...”
“Thật ra cách làm của tôi và của chị không phải đều như nhau cả sao? Chẳng phải chị cũng chưa ly hôn... với chồng chị ư?”
“Tôi giống cậu sao được? Chồng tôi không chạy theo người khác, nếu hắn ta chạy theo người ta, tôi cầu còn chẳng được, vì hắn ta không những không kiếm được tiền, ngay cả... chuyện vợ chồng cũng không làm được... Tôi chỉ muốn giữ gìn gia đình của mình thôi, người ngoài nhìn vào chồng của tôi, mặt mũi tôi cũng được thơm lây, tâm trạng cũng khá hơn một chút... Dù gì cũng có người bầu bạn, bởi vì những người tôi tiếp xúc, tuy bây giờ không tiếc tiền cho tôi nhưng cũng chẳng ai muốn sống cả đời với tôi cả... Nhiều lắm cũng chỉ là lén lút nuôi tôi ở bên ngoài thôi...” Đàm Duy sửng sốt hỏi: “Chị... chị được người ta bao nuôi hả?”
“Bây giờ cậu mới biết à?” Diệp Tử Mi dở khóc dở cười. “Thế trước đây cậu nghĩ tôi đào đâu ra lắm tiền như thế cho chồng tôi thay thận? Lúc đó tôi không có việc làm, cũng không biết kiếm tiền, không bị người ta bao nuôi thì còn con đường nào không?”
Trước kia anh phải đến tám mươi phần trăm cho rằng chị Diệp dựa vào việc kiếm tiền ở công ty để chữa bệnh cho chồng, nhưng đến bây giờ mới biết, hóa ra đó chỉ là một suy nghĩ vô cùng ấu trĩ. Anh lẩm bẩm: “Tôi còn tưởng chị... ra ngoài làm... cái nghề đó cơ...”
“Nghề nào? Làm gái? Đừng có nằm mơ nữa, giá thị trường ở thành phố A có thể cậu cũng không biết, đa phần làm gái đều có giá rẻ mạt, một tiếng đồng hồ chỉ kiếm được mấy chục tệ, một ngày cậu bán được mấy tiếng? Cho dù cậu làm hai mươi tư giờ không ngừng nghỉ, cậu cũng chẳng kiếm được bao nhiêu. Sao nào? Cậu cảm thấy bị bao nuôi hèn mạt hơn làm gái hả?”
Anh liên miệng thanh minh: “Không, không, tôi không có ý đó, ý tôi là...”
“Có phải cậu biết tôi bị bao nuôi nên cảm thấy tôi... dơ bẩn không?”
“Không không, sao tôi có thể nghĩ như vậy được?” Anh thành khẩn đáp. “Ban nãy tôi còn muốn được người ta bao nuôi, chỉ là không có cái... bản lĩnh đó. Vẫn là chị giỏi, vừa trẻ trung lại xinh đẹp, chắc chắn luôn có người tình nguyện móc hầu bao cho chị...”
Chị Diệp có phần tự đắc. “Câu này của cậu nói không sai. Có rất nhiều người muốn móc hầu bao cho tôi, nhưng cái này cũng phải phụ thuộc vào thời cơ và thời gian. Kể ra chắc cậu không tin, người đầu tiên bao nuôi tôi chính là bạn thân... của