Disneyland 1972 Love the old s
Ai Sẽ Ôm Em Khi Thấy Em Buồn

Ai Sẽ Ôm Em Khi Thấy Em Buồn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324120

Bình chọn: 9.00/10/412 lượt.

hích em hơn hay thích bà ta hơn?”

Anh biết, bất

luận anh thích ai “hơn” cũng đều là câu trả lời sai, vì thế anh đáp:

“Anh chỉ thích em.” Anh đặc biệt nhấn mạnh, kéo dài chữ “chỉ” gấp ba lần những chữ khác.

“Em không tin.”

Anh khẳng định chắc như

đinh đóng cột: “Em không tin cũng chẳng sao, vì lời anh nói là sự thật.” Anh biết câu này có nói ngang ngược, vô lý một chút cũng không hại gì.

Tiểu Băng dường như đã thỏa mãn, rúc vào lòng anh, thỏ thẻ: “Chỉ cần anh

không thích bà ta là được.” Một lúc sau, cô lại nói: “Em biết mình không nên so bì với những chuyện trước khi anh quen em, nhưng trong lòng em

vẫn có chút khó chịu. Tại sao anh không kiên trì đợi người anh yêu thật

lòng xuất hiện chứ?”

Những câu tra khảo kiểu thế này không phải

là lần đầu tiên, cho nên anh biết đâu là câu trả lời chắc chắn xong đời. Có một lần anh đáp: “Anh có đợi mà…”

Sai!

Lần đó Tiểu

Băng nói: “Anh có đợi người anh thật lòng yêu hả? Thế sao anh còn làm

chuyện đó với bà ta? Chứng tỏ bà ta mới đúng là người anh yêu…”

Khi ấy rõ ràng anh đã nói những câu dối lòng, không biết cô giáo Lam liệu

có nóng tai, hắt xì không. Anh cam đoan với Tiểu Băng anh không yêu cô

giáo Lam, từ trước đến nay chưa bao giờ yêu, mà là do cô giáo Lam chủ

động, anh biết việc này rất bỉ ổi, chẳng có tí chí khí đàn ông nào,

nhưng muốn qua cửa trót lọt trước cô vợ của mình, hơn nữa nếu ngoài anh

và Tiểu Băng ra chẳng có người thứ ba nghe được những lời ấy thì anh

cũng buộc lòng phải bỉ ổi một lần.

Bài học rất sâu sắc.

Sau lần ấy, anh lại bị tra khảo đúng vấn đề này, lúc đó anh chẳng dám trả

lời như lần trước, mà chỉ đáp: “Khi ấy anh không hiểu tình yêu là gì,

chỉ là nhất thời xúc động…”

Lại sai!

Lần đó Tiểu Băng nói: “Làm sao em biết được rốt cuộc bây giờ anh đã hiểu tình yêu là gì hay

chưa? Chưa biết chừng mấy ngày nữa, nhìn thấy người khác, anh mới phát

hiện ra tình cảm anh dành cho em hoàn toàn không phải là tình yêu… Rồi

anh sẽ lại thủ thỉ với cô vợ sau này của mình rằng anh chưa từng yêu em, là do em chủ động, giống y như cách anh nói với em về cô giáo đó. Rốt

cuộc đến lúc nào anh mới có thể hiểu ra mình thật lòng yêu một người là

như thế nào?”

Cái giá phải trả để thoát thân cho lần ấy cũng vô

cùng thê thảm, ngay bản thân anh cũng chẳng nhớ mình đã tuyên thệ bao

nhiêu lần, chửi rủa mình bao lâu mới có thể qua cửa.

Bài học lịch sử đã chỉ ra cho anh, đối với câu hỏi này có trả lời thế nào cũng sai

bét, vì thế anh chỉ ậm ờ cho qua: “Đều tại anh không tốt, chúng mình hãy quên chuyện đó đi nhé!”

Tiểu Băng hứa với anh: “Em sẽ quên, em đảm bảo sẽ không nhắc đến bà ta nữa. Em càng nhắc anh càng không quên được…”

Anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng không hiểu tại sao Tiểu Băng rõ

ràng đã biết mà vẫn không ngừng nhắc lại. Có thể nói thế này, hiện tại,

những ký ức của anh về Lam Tâm Đế ngày càng rõ nét, tất cả đều nhờ công

lao của Tiểu Băng, bởi vì cô suốt ngày nhắc đến “cô giáo của anh”, lại

còn tra hỏi những câu chi tiết kiểu như ai cởi quần áo của ai, từ phía

trước hay là phía sau, khiến anh không thể không nhớ lại những chuyện đã qua.

Tiểu Băng lần nào cũng nói: “Anh đừng cho là em hay ghen,

anh thử nghĩ xem, nếu trước anh, em từng quen một anh chàng nào đó, giữa em và anh ta cũng nảy sinh mối quan hệ tương tự, trong lòng anh có khó

chịu không?”

Anh nghĩ, nếu trước khi gặp anh, Tiểu Băng cùng một

gã đàn ông khác nảy sinh loại quan hệ đó, thế thì ngay phút giây anh

nghe được sự thật, chắc chắn sẽ hơi khó chịu, nhưng anh sẽ quyết định

dứt điểm một lần: chỉ coi như chuyện đó đã qua, tiếp tục yêu thương Tiểu Băng, từ nay về sau không bao giờ nhắc lại; nếu anh không thể bao dung, vậy thì cứ dứt khoát chia tay. Chứ anh tuyệt đối không thể vừa tiếp tục yêu thương Tiểu Băng vừa chốc chốc lại lôi chuyện đó ra để mỉa mai hai

người.

Phụ nữ sao lại có khuynh hướng ngược mình ngược người thế nhỉ?

Nhưng anh không nói ra, bởi vì Tiểu Băng rốt cuộc cũng đâu có mối quan hệ như vậy với gã đàn ông khác, thế nên dù anh có nói gì đi nữa, Tiểu Băng

luôn cho là anh đang châm chọc cô. Nhưng nếu cho anh được nói thật lòng

thì anh muốn nói là: Thà rằng trước khi gặp anh, em có người đàn ông

khác, như vậy em sẽ không cảm thấy không công bằng, mà anh cũng sẽ không cảm thấy có lỗi với em.

Có lần bị dồn ép quá, anh đã thẳng thắn

nói với Tiểu Băng: “Anh ước gì bây giờ em hãy đi tìm một gã đàn ông,

quan hệ với hắn, rồi chúng ta sẽ thanh toán dứt điểm chuyện này, và

không bao giờ nhắc đến nó nữa, được chứ?”

Tiểu Băng kinh ngạc

trợn tròn mắt. “Anh có ý gì? Bảo em tìm người đàn ông khác rồi quan hệ

hả, thế thì anh lại càng có lý do để đến với người phụ nữ khác rồi nhỉ?”

Tắc thở!

Anh vội cam đoan: “Anh sẽ không làm thế, một lần đó thôi đã khiến anh hối

hận vô cùng, làm sao anh còn có thể tìm người phụ nữ khác để làm chuyện

đó chứ? Nếu cuộc đời một con người có thể làm lại, anh bảo đảm sẽ không

bao giờ làm chuyện như vậy nữa, mà một lòng một dạ đợi em, đợi đến khi

nào em xuất hiện mới thôi, sau này suốt đời cũng chỉ có mình em. An