
rồi, động tác bèn dừng lại, nhưng
chính anh lại chẳng có cách nào chìm vào mộng đẹp. Anh muốn “tự lực cánh sinh”, bèn rút cánh tay đặt dưới gáy cô ra, dịch sang bên thành giường, bắt đầu tự giải quyết vấn đề.
Anh tưởng hành động của mình khá
chừng mực nhưng vẫn khiến Tiểu Băng tỉnh dậy, anh xấu hổ vội dừng lại,
ôm lấy cô, muốn dỗ cô chìm vào trong mộng nhưng cô đã nhận ra anh đang
làm gì, bèn lên tiếng: “Hay là để em…”
Tiểu Băng miệt mài làm
việc một lúc lâu, chính anh cũng dốc hết sức để mình lên cực khoái nhưng vẫn chỉ có thể quanh quẩn gần mức cực khoái. Tiểu Băng đổi tay mấy lần
mà anh vẫn không có hứng thú, cuối cùng cô đành chán nản tuyên bố đầu
hàng: “Ôi, cổ tay em đau quá… Hay là… thử sang đường chính nhé? Ừm…
không… mang bao nữa.”
Anh biết Tiểu Băng đang chiều theo anh, nhưng anh không muốn làm những việc mà cô không thích, nên nói:
“Hay là thôi, đợi đến kỳ an toàn của em đi.”
Tiểu Băng kéo anh nằm lên cơ thể cô, anh đắn đo, cuối cùng cũng nhoài lên
người cô. Nhưng nơi đó rất khô, đi vào rất trúc trắc, anh thử vài lần
rồi nhụt chí, nói: “Thôi, hay là đợi ngày mai đi mua thuốc bôi trơn
nhé?”
Tiểu Băng thốt lên: “Trong thành phố bán thuốc bôi trơn,
chứng tỏ người cần thuốc bôi trơn rất nhiều đúng không anh? Nếu không ai lại sản xuất lượng lớn như thế? Không lỗ vốn ư?”
Thật ra anh
cũng chỉ buột miệng nói thế, căn bản cũng không biết trong thành phố có
bán thuốc bôi trơn hay không, cho dù có thì cũng không biết phải mua ở
đâu.
Tiểu Băng lại hỏi: “Những người phụ nữ khác đều như vậy phải không anh?”
“Anh làm sao biết người khác thế nào?”
“Sao anh lại không biết? Chí ít thì anh cũng biết một người phụ nữ khác chứ
nhỉ? Cô giáo đó… của anh ấy? Bà ấy không bị như vậy hả? Em nghĩ chắc là
bà ấy không thế đâu nhỉ? Liệu có phải chỉ có những người phụ nữ không
đứng đắn mới… bị khô…”
Anh nghe đến mấy chữ “phụ nữ không đứng
đắn” thì khẽ nhíu mày trong màn đêm, vẫn im lặng không nói gì, hy vọng
Tiểu Băng sẽ bỏ qua chủ đề này.
Nhưng Tiểu Băng vẫn truy hỏi: “Thế bà ấy có phải dùng thuốc bôi trơn không anh?”
“Anh quên rồi.”
Tiểu Băng không tin. “Sao lại quên được? Bà ấy không phải là người phụ nữ…
đầu tiên của anh à? Lần đầu tiên của anh không phải đã cho bà ấy rồi
sao? Mỗi người đối với lần đầu tiên của mình chẳng phải rất khó quên ư?”
Nếu cắt cái lưỡi của anh mà có thể nuốt trở lại những lời đã nói thì giờ phút này anh tình nguyện cho cắt luôn. Đàm Duy hiểu rõ lối thoát duy nhất của đàn ông trong những thời điểm như thế này chính là giả ngu, trốn được lúc nào hay lúc ấy, còn trốn không
được thì phải kiên cường đối mặt. Anh dỗ cô bằng giọng ngái ngủ: “Ừm…
Ngủ đi em, ngày mai còn phải đi làm…”
“Nhưng anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em mà…”
“Nhưng anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em mà…”Đàm Duy hiểu rõ lối thoát duy
nhất của đàn ông trong những thời điểm như thế này chính là giả ngu,
trốn được lúc nào hay lúc ấy, còn trốn không được thì phải kiên cường
đối mặt. Anh dỗ cô bằng giọng ngái ngủ: “Ừm… Ngủ đi em, ngày mai còn
phải đi làm…”
“Ừm…”
“Anh đừng chỉ “ừm” với “ừm” mãi thế,
em đang hỏi anh, cô giáo đó của anh… Lúc anh làm với bà ta, bà ta có cần thuốc bôi trơn không?”
“Anh thật sự đã quên rồi.”
“Không thể nào, ngay cả chuyện như vậy mà anh cũng quên được sao? Em sẽ không bao giờ quên lần đầu tiên của em.”
Anh vội vàng lái chủ đề sang lần đầu tiên của hai người họ: “Em còn nhớ lần đó không? Trong ký túc của anh đó…”
Nhưng Tiểu Băng không bị mắc bẫy, vẫn túm chặt không tha chủ đề ấy: “Cô giáo
đó, khi ấy hẳn là đã hơn ba mươi, gần bốn mươi rồi nhỉ? Có khi đúng vào
độ tuổi như sói như hổ, chắc không dùng thuốc bôi trơn gì đâu nhỉ? Anh
chẳng cần tốn công cũng vào được luôn phải không?”
Anh đột nhiên
sởn gai ốc, dạ dày trào lên một cảm giác buồn nôn, không biết là vì
chuyện của chính mình hay là do nói với một người phụ nữ về chuyện quan
hệ xác thịt giữa anh với một người phụ nữ khác, hoặc là bởi đã nhắc đến
những chi tiết quá cụ thể, anh đành nói: “Anh không muốn nói đến chuyện
này…”
“Tại sao? Vì bà ta là mối tình đầu của anh? Là thần tượng
trong lòng anh? Mảnh trời riêng dành cho bà ta trong tim anh, những
người khác không thể chạm vào được sao?”
Nói Lam Tâm Đế là thần
tượng của anh có lẽ cũng không quá, nhưng đó chỉ là về học thuật, vì Lam Tâm Đế là giảng viên hướng dẫn thạc sĩ cho anh, học giả tu nghiệp từ Mỹ về, cách dạy và nghiên cứu khoa học đều có phương pháp rất riêng biệt.
Nhưng nói Lam Tâm Đế là mối tình đầu của anh, hoặc là nói đến bây giờ
anh vẫn dành cho cô một khoảng trời riêng trong tim mình thì có phần hơi quá. Anh vốn dĩ đã quên Lam Tâm Đế từ lâu, nếu Tiểu Băng không nhắc lại thì anh sẽ chẳng bao giờ nhớ đến con người ấy. Anh lên tiếng giải
thích: “Làm gì có mảnh trời nào, anh thật sự đã quên lâu rồi.”
“Em không tin anh lại tuyệt tình như thế, đến mối tình đầu của mình cũng có thể quên được, chắc chắn là trong lòng anh đã từng đem em và bà ta ra
so sánh.” Tiểu Băng ngẩng đầu dậy, hỏi với vẻ hứng thú: “Kết quả so sánh thế nào? Anh t